Vân Thự nhích lại gần người Tạ Mẫn Hành, “ừm” nhẹ một tiêng.
Vân Thư đang nằm trong lòng, Tạ Mẫn Hành không nhịn được mà có phản ứng.
Vân Thư cũng cảm nhận được: “Em đang mang thai…”
“Ừm.” Chỉ một chữ “ừm’ ‘ cũng nghe ra được sự chịu đựng của Tạ Mẫn Hành.
Vân Thư lùi về sau.
Tránh xa Tạ Mẫn Hành, điều này quá đáng sợ.
Tạ Mẫn Hành thở gắp, vén chăn đi vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.
Vân Thư nghe thấy tiếng nước, cô đỏ mặt căn ngón tay, do dự câm lấy điện thoại trên bàn.
Đợi lúc Tạ Mẫn Hành nằm lên giường, Vân Thư lộ ra ánh mắt lắp lánh ánh sao từ trong chăn, ngượng ngùng nói: “Anh nhịn thêm, hai tuân nữa, lúc đó chúng ta có thể rồi.’ Tạ Mẫn Hành miệng lưỡi khô khốc nhìn Vân Thư, yêt hậu khẽ di động.
“Ngủ đi.”
Vân Thư đã chuyên về nhà của hai người, nửa đêm cô bị Tạ Mẫn Hành đưa VỀ.
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện những cành cây xanh trên bệ cửa số không được chăm sóc nên đã quân vào ban công.
“Tiểu Lục, sao lại lớn nhanh như thế?”
Hả?
“Sao mình lại ở nhà?”
Tạ Mẫn Hành xuất hiện trong bộ đồ thể thao, trên trán còn lắm tâm những giọt mô hôi, có lẽ là vừa mới tập thể dục: “Nửa đêm anh đã đưa em về đây.”
“Anh nói hùng hồn như vậy vì cho răng em đã tha thứ cho anh sao?”
Vân Thư lập tức ngồi. dậy từ trên giường, sư tử nhỏ giận dõi phồng má cảnh cáo. Tạ Mẫn Hành: “Em không dễ tính như thế.”
Tha thứ cho Tạ Mẫn Hành, anh cảm thấy Vân Thư rất đáng yêu.
“Được rồi, chúng ta ăn cơm xong rồi em tức giận.
“Ừm.” .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Tạ Mẫn Hành mua chuộc dạ dày của vợ mình bằng tài năng nâu nướng của mình, thay đổi mức án từ tử hình XuỐng tủ chung thân, sau đó thành tù có thời hạn và cuỗi cùng được trả tự do mà không bị buộc tội gì cả.
Lợi ích của người đàn ông biết náu ăn.
“Chồng, ly của em đâu?”
“Chồng, máy ép nước trái cây để ở đâu?”
“Chồng, anh nhanh xuống lầu.”
“Chồng…”
Lúc Tạ Mẫn Hành ở nhà, một ngày Vân Thư có thể gọi “chồng” tám trăm lần.
Lần nào Tạ Mẫn Hành cũng đáp ứng mọi yêu câu của cô.