Ông nội Tạ cho phép.
Vân Thư vừa rời đi, mọi người đều đưa ánh mắt VỆ phía Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư xảy ra chuyện gì vậy?” Ông nội Tạ hỏi.
Tạ phu nhân mắt hứng, khẩuvị Vân Thư không tốt, sao lại hỏi con trai bà ây chứ?: Ông Tạ: “Ba, thân thể Vân Thư không thoải mái, ba hỏi Mẫn Hành thì có thể hỏi ra cái gì chứ?”
Tạ Mẫn Thận mở miệng: “Máy ngày trước, ban đêm chị dâu còn ngật xỉu, lúc con qua xem, chị dâu còn rất yêu.”
Ông nội Tạ bốp một cái, buông đũa xuông, rồng lên với quản gia đang đứng ở phía cửa: “Quản gia, mang gậy tới cho tôi.” .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Đậy là tiết tấu muốn trừng phạt Tạ Mãn Hành.
Tạ phu nhân lên tiếng ngăn lại: “Ba, Mẫn Hành lớn rồi, ba đừng đánh nữa..
Giờ phút này Vân Thư vẫn không biết vì cô rời đi mà xảy ra nhiêu chuyện như vậy.
Tạ Mẫn Hành buông đũa xuống: “Con đi chút rồi về.”
Người một nhà đều nhìn bóng lưng anh rời đi, không nói lời nào, chuẩn bị kéo giá bắt cứ lúc nào.
Mỗi ngày, Vân Thư tỉnh dậy ở trên giường. đều phải đi soi gương, luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ quái.
Mặc dù dấu trước ngực đã phai, nhưng vẫn còn dấu rất lớn, giờ phút này Vân Thư mặc áo len rộng màu be, quân jean đen nằm sập trên sô pha, râu rï không vui, năm bắt ngày mai nhất định phải đến bệnh viện hỏi sử dụng thuế gì để có thế trị tận góc.
Tạ Mẫn Hành ngồi xuống sofa bên chân cô: “Vẫn là dị ứng sao?”
Vân Thư vùi đầu xuống sô pha gật đầu: “Có phải tôi bị nhiễm virus không?”
Nói xong vẻ mặt hoảng sợ nói với Tạ Mẫn Hành: “Nhiễm virus sẽ lây nhiễm, anh mau tránh xa tôi một chút.”
Tạ Mẫn Hành kéo người trên sô pha lại, giơ hai tay cô lên, xâm lắn cởi áo len của Vân Thư ra, áo hai dây màu trắng bên trong lộ ra, Vân Thư phản.
ứng lại, lây hai tay che ngực: “Tạ Mẫn Hành, anh làm gì vậy?”
Tạ Mẫn Hành vẫn nhìn đối diện với áo hai dây, đơn giản thô bạo, Vân Thư nhìn thấy đễn run sợ: “Trong cơ thể tôi có mang theo virus, anh đừng xúc động.”
Tạ Mẫn Hành nhẫn nại dỗ dành Vân Thư: “Ngoan, mở tay ra. Tôi sẽ nói cho cô biết đó là gì.”
Vân Thư lắc đầu không buông tay ra.
Ánh mắt Tạ Mẫn Hành hiền hòa nhìn cô: “Đó không phải là nhiễm virus, cũng không phải dị ứng. Cô bỏ tay ra, tôi nói cho cô biết.”
Vân Thư nửa tin nửa ngờ buông tay, ra, lộ ra da thịt mềm mại, rõ ràng xuất hiện bốn vết xanh.