“Vân Thư, em biết câu hỏi này không?”
Quả nhiên, giáo sư già vẫn gọi tên cô.
Trên bảng đen trong lớp viết những chữ quen thuộc, chỉ là cô không biết chúng có nghĩa là SẺ Cái gì mà ì thay đổi giá trị hợp ĐẸP biến động lãi lỗ, xây dựng công trình.
Vân Thư đứng dậy lắc đầu, sau đó cô ngay lập tức nói thêm: “Xin lỗi thây,.
em lên lớp xem điện thoại, nhưng về em sẽ học thêm, mai sẽ biết.”
Về kế toán, cô biết các công thức ghi nợ đơn giản, nhưng cô không ‘ hiểu nhiều thuật ngữ tiếp xúc lần đầu tiên.
Thầy giáo rất hài lòng với thái độ của Vân Thư, còn ân cân nói: “Sau này lên lớp em phải chuyên tâm nghe giảng, sau giờ học tự đọc sách rất khó hiểu.”
Vân Thư gật đầu, thật ra cô cũng không nghĩ tới việc đọc sách sau giờ học, cô chỉ nghĩ cô có một người chòng vạn năng, anh sẽ giảng bài cho cô.
Sau giờ học, Vân Thư mặc kệ chuyện không hiểu trong môn kế toán, cô nói với Lâm Khinh Khinh: “Cậu có biết không? Đới Tường vì Bạch Anh mà từ bỏ vai nam chính đầy.”
Lâm Khinh Khinh: “Thế khá thiệt nhỉ.”
Vân Thư nói thêm: “Nguyên nhân là do Tần Tranh Tranh và Bạch Anh cùng giành vai nữ chính.”
Lâm Khinh Khinh bát ngờ gật đầu: “Thế thì hợp lý, Bạch Anh và Đới Tường vốn đang yêu nhau.”
“Cái gì?” Vân Thư hỏi: “Không phải họ chỉ xào CP thôi à?”
Lâm Khinh Khinh kiên nhẫn nói: “Cậu đúng là rời công ty rồi, không biết gì, họ xào thành thật rồi đấy. x “A, thật tệ.” Vân Thư hồi hận: “Nếu lần này nữ chính là Bạch Anh, vậy đây đúng là vợ chồng diễn.”
Lâm Khinh Khinh: “Cho nên Đới Tường từ bỏ cũng là chuyện bình thường.”
Vân Thư tiếp tục trò chuyện với An Kỳ, ngọn lửa buôn chuyện trong, người cô bắt đầu bùng lên, cô rất muốn biết liệu Bạch Anh có rơi nước mắt khi biết Đới Tường vì cô ây mà từ bỏ vai nam chính hay không.
An Kỳ trả lời: Không, Bạch Anh chuẩn bị đi đánh nhau rồi.
Sau đó, biên kịch và giám đốc của ảnh thị Giang Tả tự sản xuất một bộ phim truyền hình dành cho hai người họ.
Quả nhiên, một người là nữ chính, một người là nam chính như dự kiến.
Buổi tối, Vận Thư mang cặp sách về nhà, bề thằng bé đợi Tạ Mẫn Hành tan làm.
Tiếng tắt máy xe quen thuộc, đôi mắt của thằng bé đang ngủ sáng lên như bóng đèn.
“Thấy ba về, con kích động thế à?”
Vân Thư nhéo nhéo gò mả của thằng bé.
Tạ Mẫn Hành về đến nhà.
“Chồng, giảng bài…”
Tạ Mẫn Hành nghĩ mình đã nghe nhằm.
Vân Thư lại nói: “Em sẽ không khoe khoang em là học bá nữa, chỗng, anh giảng bài cho em đi.”
Tạ Mẫn Hành không bao giờ tưởng tượng được một ngày nào đó phòng sách của anh sẽ bị cô chiếm, anh ngồi ở một bên, chăm sóc con trai mình, trong khi người vợ yêu quý của anh ngồi trên ghê của anh, nhằm nháp chiếc bút yêu quý nhất của anh, nhíu mày làm bài tập.
“Được rồi, em làm xong rồi, chồng anh xem đúng chưa?” Vân Thư bày ra vẻ muôn được khen ngợi.
Tạ Mẫn Hành đọc qua một lần, đúng là không tồi.