Vân Thư hôn mê, không biết chuyện gì xảy ra, cô hỏi: “Mẫn Tây, rôt cuộc chị làm sao thế, doạ cho anh em sợ hãi, mắt đỏ hét lên.”
“Bác sĩ nói tử cung bị co. Sắc mặt anh lúc đó tái nhọt giống nhự người có thê vào phòng cập cứu bất cứ lúc nào. Em chưa từng thấy anh như thế bao giờ, chị ra khỏi phòng cập cứu, anh đã ôm chị trên giường, ở ngoài hành lang lấy tay xoa xoa mặt tự trách. Chị dầu, chị nhất định phải chăm sóc tốt bản thân và cháu trai nhỏ, hai người đều là mạng của anh ây đó.” Tạ Mẫn Tây có rất nhiều cảm xúc, cô ây nghĩ người chồng như anh trai cô ây là người chông tôt nhất trên thế giới.
Vân Thư biết Tạ Mẫn Hành lo lắng, yêu cô, nhưng không ngờ buổi chiều ở bệnh viện lại xảy ra chuyện như vậy.
Lúc cô hôn mê, cô được Tạ Mẫn Hành bề tới nơi sơ cứu.
Mắt anh đỏ vì tự trách.
Trong lòng Vân Thư vừa ngọt vừa chua.
Cô không còn cách nào khác ngoài.
việc ho đề che giâu cảm xúc thật của mình, hốc mắt sưng húp.
“Khinh Khinh và Mẫn Thận sao rồi?”
Tạ Mẫn Tây: “Anh trai và chị Khinh Khinh đều đã trở về an toàn. Anh y đang truy bắt đặc vụ ngầm từ nước Nam trong phạm vi khắp thành phó, chị Khinh Khinh đang được cảnh sát điều tra, vẫn chưa thê ra ngoài.”
Vận Thư như có điều suy nghĩ gật đầu: “ÒI”
Khi Tạ Mẫn Hành trở lại, người vợ nhỏ của anh ngưỡng mộ anh hơn bình thường, “yêu anh” như được viết trên mặt của Vân Thư.
Nơi này có ba phòng ngủ, Vân Thư ngủ phòng ngủ lớn, còn phòng kia đề Tạ Mân Tây ở tối nay, còn một phòng rộng rãi sáng sủa, Vân Thư không cho ai vào, định làm phòng làm việc của Tạ Mẫn Hành.
Chỉ có hai vợ chồng có thể vào phòng làm việc.
Tạ Mẫn Hành nhét đoạn phim trong tay vào ngăn kéo, Vân Thư hỏi: “Tem Và con như nào?”
Tạ Mẫn Hành cười, Vân Thư biết không có gì nghiêm trọng.
“Bác sĩ nói, anh mỗi ngày chỉ biết đút em ăn, cho. em ngủ, thiêu vận động, bảo anh mỗi ngày dẫn em xuống lầu đi dạo hai tiếng.”
Khi Vân Thư nghe về thời gian đi bộ, hai tiếng!
“Chồng, em có thể tiếp tục hôn mê không?”
Dù sao thời gian đi bộ thật sự là một tiếng rưỡi, nửa tiếng còn lại là đường vệ, toàn do Tạ Mân Hành cõng cô trỏ vê.
Nhưng thay vì cảm thấy đau lòng, Vân Thư lại nói: “Chông à, môi ngày anh phải ôm em nhiêu hơn, rèn luyện cơ bấp.”
Một cô gái nào đó nằm trong lòng Tạ Mẫn Hành, lắc bắp chân nói: “Anh xem, em hy sinh thời gian đi bộ để cho anh rèn luyện sức khỏe. Nhìn em, yêu anh như nào này.”
Nhiệm vụ của Chu Yên đã thát bại, hơn nữa còn rút dây động rừng, làm hỏng sự kiện trọng đại của của quốc vương nước Nam.
Bây giờ nước Nam không chứa chấp cô ta nữa.