Tạ Mẫn Hành giơ tay, nói với Vân Thư: “Đợi một lát nữa anh cho em một bộ đề để em làm, cũng để cho, em hiểu thế nào là kế toán thật sự.”
Tạ Mẫn Hành gọi điện thoại, gửi thông tin tài chính của ảnh thị Giang Tả tới.
“Tiểu Thư, nhận fax đi.”
Vân Thư lập tức đi tới.
Khi cô nhìn thấy bảng báo cáo tài chính thực sự ở trên, đầu cô choáng váng.
“Chồng, em không học, chỉ cần thi đỗ là được.” Vân Thừ bắt đầu làm nũng.
Bệnh cũ của Tạ Mẫn Hành vẫn không thay đổi, chỉ cần Vân Thư làm nũng, cho dù muôn lên mặt trăng, Tạ Mẫn Hành cũng sẽ tìm cách đưa cô lên mặt trăng bằng tên lửa.
“Đố, không học, anh dạy em nhìn, rất đơn giản.
Đơn giản trong. miệng của Tạ Mẫn Hành và đơn giản trong cách hiểu của Vân Thư không giỗng nhau.
Vì vậy, đêm đó Tạ Mẫn Hành đã dỗ vợ một lúc lâu.
Anh không nên chán ghét người vợ ngu ngốc của mình, Tiểu Thư là một người thông minh.
Ảnh một trăm ngày. tuổi của thẳng bé đã được gửi đến văn phòng của Tạ Mẫn Hành, anh vui vẻ mua năm khung ảnh cùng một lúc, hai khung cho ảnh gia đình ba người, một cho ảnh của thẳng bé, hai cho ảnh của Vân Thư.
Đặt trong văn phòng, trái tim của anh như được nhồi kẹo dẻo mỗi ngày.
Sau đó ông Tạ thích nó, kháng khăng đòi bức ảnh đứa cháu trai nhỏ của mình.
Tạ Mẫn Hành từ chối: “Ba về tự chụp đi.”
Ông Tạ: “Ở đây có đồ làm sẵn.”
“Được, ba lấy về đi.”
Sau đó, Tạ Mẫn Hành mua thêm hai khung ảnh, tất cả đều là ảnh của thăng bé.
Trong nhà của họ, trên tường, trong phòng ngủ, đầu giường đêu là ảnh của gia đình ba người.
Thằng bé cười hồn nhiên, mẹ thì dễ thương xinh đẹp, còn ba thì dịu dàng lịch thiệp.
Tạ Mẫn Hành nhìn bức ảnh chụp một gia đình ba người, vừa nhìn, vừa cười.
Một trong những giắc mơ của anh ấy từ năm ngoái đã được thực hiện.
Cuộc sống hiện tại của Tạ Mẫn Hành khiên Tạ Mẫn Thận ghen tị.
Anh ấy cũng muốn chụp ảnh.
Lúc trước ở trong đội, anh ấy được giải đặc biệt, nhiễp ảnh gia đã chụp ảnh anh ây, nhưng anh ây luôn miễn cưỡng, nêu không phải do cấp trên ra lệnh, Tạ Mẫn Thận có thê không chụp một bức ảnh nào.
Bây giờ, anh áy lái xe đến trước cửa nhà Lâm Khinh Khinh.
Khi đến nơi, anh ấy mới nhận ra: “Mình tới đây làm gì?”
“Anh rễ.” Lâm Dực ngốc nghếch chạy tới.
Ông nội Lâm theo sau với cây gậy dài nhỏ trên tay.
Lâm Dực rất thích Tạ Mẫn Thận, cậu bé chia sẻ mọi thứ từ đồ ăn, đồ chơi với Tạ Mẫn Thận, đây là cách đối tốt với người cậu ây thích mà cậu ấy có thể nghĩ ra bằng chỉ số IQ của mình.
Ông nội Lâm: “Mẫn Thận tới rồi à, mau vào nhà ngồi đi.”