Nhưng Tạ Mẫn Hành lại cần thận: “Đừng kêu, giò phút này có lẽ Mẫn Tây không muôn gặp người nhà.”
“ó)”
Đi đến chính giữa, nhìn thấy một chụm trên bãi biển, hai vợ Lông họ nhìn nhau, rôi đi qua đó.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tạ Mẫn Tây đang mắt tích đáng thương cuộn mình. Nơi này có tiêng sóng võ, xung quanh vôn không yên tính, bầu trời tôi đen, mặt trăng cũng cảm thấy rét lạnh, không lộ đâu, bờ biên vô tận như một vòng xoáy đen ¡không lỗ, Vân Thư nhẹ giọng kêu lên ở phía sau lưng: “Mân Tây.”
Thân thê Tạ Mẫn Tây đột nhiên cứng đờ, chậm rãi xoay người, mắt cô ta khóc đến sưng đỏ, sau khi nhìn thấy Vân Thư thì ngây ra một lúc, sau đó hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Không chỉ tôi, còn có anh trai cÔ.”
Vân Thư ngồi bên cạnh Tạ Mẫn Tây.
Tạ Mẫn Hành đi qua: “Mẫn Tây, về nhà cùng anh trai đi.”
Tiếng khóc của Tạ Mẫn Tây khàn khàn: “Anh cả.”
Ấm ức đầy bụng hoàn toàn phát tiết trong khoảnh khắc người nhà xuất hiện.
Tạ Mẫn Tây ôm lấy chân Tạ Mẫn Hành, mặt dán lên đùi anh, nước mắt ướt đẫm quần của Tạ Mẫn Hành: “Anh trai.”
Vân Thư võ vỗ lưng Tạ Mẫn Tây an “Mẫn Tây, đứng lên đi, chúng ta về nhà”
“Tôi không muốn trở về.” Tạ Mẫn Tây rất bướng, liều mạng với Vân Thư, cô ta muôn ngồi ở chỗ này một đêm, trừng phạt vì sự ngu xuân của mình.
Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Tây nói: “Không về thì không về, tôi sẽ ngồi cùng cô.”
Vân Thư biết một người khi đã bướng thì ai nói gì cũng vô dụng, dù người khác nói nhiêu hơn nữa, vận không bằng sóm câm miệng lại. Bởi vì cô cũng chính là người như Vậy.
Tạ Mẫn Hành nhìn gió biển thổi qua, trong lòng thầm nghĩ ngày mai hai người này nhất định sẽ bị cảm: “Hai người đều về nhà cho tôi.”
Tạ Mẫn Tây: “Không về.”
Vân Thư: “Không về.”
Hai người họ đồng thanh.
Tạ Mẫn Hành: “…”
Vân Thư đứng lên kiêng mũi chân ghé vào bên tai Tạ Mẫn Hành nói: “Mân Tây cân nói ra âm ức trong lòng, anh ở chỗ này hoặc là về nhà em ây cũng sẽ không nói, chỉ biết đóng kín bản thân, tôi sẽ ở lại đây tâm sự với em ấy. Anh cứ ở bên cạnh nhìn là được. Đừng lo.”
Tạ Mẫn Hành nghe Vân Thư nói, lập tức đi xa gọi điện thoại cho người nhà: “Mẹ, đã tìm được người rồi, mẹ đừng lo lắng.”
“Các con ở đâu vậy, Tiểu Thư đâu?”
Tạ phu nhân lại lân nữa rơi nước mắt.
Tạ Mẫn Hành nghe được mẹ quan tâm Mẫn Tây đồng thời còn lo lắng cho Vân Thử, trong lòng ấm áp: “Èô ây đang ở bên Mãn Tây, bọn con đang ở bên ngoài, mẹ với ba trở về đi. Con sẽ ở lại đây bảo vệ họ, không sao đâu.”