“Trời đất, cậu nói thật sao?” Công ty lớn như ảnh thị Giang Tả lại tìm tới cô ta?
Đàm Nhạc dội một gáo nước lạnh: “Là tôi nhờ người quen cho cô đi thử sức. Tắt máy đây.”
Khi nhận được tin đó, Vương San tràn đây năng lượng, tinh thân phần khởi, cô ta cũng không ngủ nữa mà dậy trang điêm thật tinh xảo rồi ra ngoài.
Quản lý Mao của ảnh thị Giang Tả từng làm tổng biên tập thời trang ở nước Nam, vì vậy quân áo mà cô ta mặc nhất định không thể tầm thường.
Vương San không lo lắng về kinh nghiệm, bước đi trên sản diễn mười mây năm không hề uống phí.
Nhưng quản lý Mao thích người như thê nào?
“Ôi, không quan tâm nữa, làm người tốt là được.”
Quản lý Mao bị Vân Thư tiền trảm hậu tấu, vì thế anh ấy phải có mặt trong phòng họp lúc mười giờ sáng ngày hôm sau.
“Cô chính là Vân Thư sao?” Vương San quan sát cô gái béo mềm mại đáng yêu.
Vân Thư cười ngượng ngùng, nói: “Đúng, là tôi, đây là quản lý Mao của bộ phận chúng tôi, người phụ trách buôi phỏng vận và đi catwalk đơn giản lân này.
Nếu có vấn để gì thì cô có thể trao đổi thẳng với quản lý của chúng tôi.”
Vương San lịch sự đồng ý, nói lời cảm ơn.
Sau khi ra khỏi phòng, Vân Thư không rời đi mà áp tai vào cửa nghe lén, xem thử hai người đang nói những gì. Nói cho cùng thì cô vẫn tò mò về mẹ kế của Đàm Nhạc.
Vân Thư dán chặt người vào cửa khiến người ta khó có thể bỏ qua, vì thế mọi người nhất quyết không lờ đi mà cũng đến tham gia vào đội nghe lén.
Giọng nói của quản lý Mao sắc bén: “Cô ly hôn rôi sao?”
“Đúng thế.”
Quản lý Mao dành thái độ khen ngợi cho trang phục của Vương San.
“Tại sao? Làm bà chủ của nhà hào môn đến chán ngấy rồi hả?”
“Không phải, bị tiểu tam chen chân vào.”
Quản lý Mao cảm thấy bây giờ không nên hóng hớt những ủn tức này.
“Tại sao lại chọn ảnh thị Giang Tả?”
Lúc này phải hỏi những điểm mắáu chốt.
Vương San vừa nói vừa bắt đầu khua tay múa chân một cách kích động: “Hiện nay ở trong nước có hai sống. ty lớn là ảnh thị Giang Tả và ảnh thị Hàn Hoặc. Chỉ có ảnh thị Giang Tả ngày một đi lên, ngược lại ảnh thị Hàn Hoặc phát triên không mấy khả quan, đặc biệt là chuyện Chu Yên làm tổng giám đốc, đây không phải là trò cười sao? Ảnh thị Hàn Hoặc nằm trong tay Chu Yên đều do Đàm Trung đập tiên vào, trong khoảng thời gian ngắn đã chỉ ra hàng chục, hàng trăm triệu, sớm muộn cũng tiền mất tật mang.”