“Tiên sinh đang làm gì vậy?”
“Ngài ấy đi ra ngoài rồi.”
Tạ phu nhân dừng lại một chút, sau đó đi vê phòng ngủ nói: “Tôi không đói, đi xuống đi. Không cần chuẩn bị nữa.”
“Tiên sinh…” Người giúp việc còn chưa dút lời.
Tạ phu nhân đã ngắt lời: “Tôi đi nghỉ.”
“Vâng, phu nhân.”
Ông Tạ lái xe rời khỏi Tử Kinh Sơn dưới ánh đèn. Mỗi một ánh đèn trên đường, từ sáng đến tối đều báo hiệu nhà càng ngày càng cách xa ông Tạ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, ông ấy cầm điện thoại gọi tới sô cô định của nhà họ Tạ.
“Alo, phu nhân dùng cơm chưa.”
Người giúp việc trả lời: “Thưa ngài, phu nhân không ăn, bà ây đã trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.”
Ông Tạ ừm một tiếng rồi kết thúc nội dung điện thoại.
Mười phút sau, ông Tạ vốn đã rời đi lại trở vê nhà.
Tạ phu nhân tắm rửa xong, quần khẩii tắm đứng sấy tóc trong phòng tắm.
Lúc ông Tạ đây cửa vào phòng ngủ, thấy không có ai trong phòng, nghe.
thây tiêng vù vù trong phòng tắm nên lập Tú đây cửa ra.
“Lạch cạch!”
“AI” Tạ phu nhân hoảng sợ, khiếp sợ kêu lên thột tiếng, hai tay đè ngực lại, máy sây tóc cũng rơi xuông đất.
Ông Tạ bị Tạ phu nhân kêu lên sợ hãi ngây ra.
Tạ phu nhân lại hỏi: “Không phải ông đi rồi sao, sao lại trở về vậy?”
Ông Tạ: “Ừm, trở về có việc.” Nói xong ông ấy lại hỏi: “Sao bà không ăn cơm?”
“Ò, bọn nhỏ đều không có ở nhà, một mình ăn cũng không có khẩu vị, xem như giảm cân đi.” Tạ phu nhận kéo áo ngủ đặt ở đó, thay khăn tắm. Vừa thay vừa trả lời.
Ông Ta đi qua nhặt máy sấy tóc trên mặt đất đặt lên bồn rửa mặt, giọng điệu không nghe được cảm xúc: “Giảm cân cái gì, bà lại không mập, đừng học Mẫn Tây với Tiểu Thư mà đi giảm cân, hai đứa nó vẫn còn nhỏ, cân bà quan tâm hai đứa nó, kết quả hai đứa nó lại lây nhiễm cho bà.”
“Nhưng có lúc hai đứa nhỏ đó nói rất có lý. Không thể bác bỏ.” Tạ phu nhân bất giác oán giận những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày với ông Tạ.
“Con người sống cả đời không thể buông thả như vậy, phải tinh tê lên.”
“Tinh tế chính là giảm cân sao?”
“Không phải, tinh tế tương đương với cái đẹp.”