Một tiếng “bốp” giòn tan vang lên bên tai mỗi người.
Tạ Mẫn Tây, bao gồm cả máy người nhà họ Tạ đều ¡ đồng loạt nhìn về phía người đánh, vẫn chưa lây lại tinh thân trong khiếp Sợ, ông nội Tạ cũng kinh ngạc. Tạ Mân Tây càng che mặt không thê tin nhìn lây Vân Thư: “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Vân Thư nhướng mày, vẫn còn muốn đè đầu cô ta trước mặt mọi người, em chồng này không mắc bệnh ngu xuân đúng không. Lân trước là cô bị bệnh nên không nói lại cô ta, vốn không có nghĩa là sau này cô vẫn sẽ bị cô ta làm cho tức giận. Đánh cô ta xem như là cảnh cáo cho các người.
Vân Thư tôi đây không phải là người dễ chọc.
Khí chất cao lãnh của Vân Thư hiện ra không thể nghỉ ngờ: “Thân là chị dâu, cân phải giáo dục tốt cho em cái gì gọi là văn minh. Ở nước ngoài có thê không có chín năm giáo dục bắt buộc, nên không dạy cho em biết cách lịch sự. Thân là chị dâu, chị có nghĩa vụ phải làm thay.”
Vân Thư không thèm để ý đến ánh mắt phun lửa của Tạ Mẫn Tây với biểu cảm muốn giết người của Tạ phu. nhân, nghiêm mặt nói với ông nội Tạ: “Ông nội, con không đồng ý.”
Lần này ông nội Tạ cũng tức giận, mặc dù Vân Thư,không đồng ý, ông ây cũng không đồng ý, cháu gái của ân nhân cứu mạng, cháu dâu của ông ây bị sỉ nhục trước mặt mọi người, ông ấy lại còn tận mắt nhìn thấy, phẫn nộ ngập trời: “Quỳ, nhất định phải quỳ. Không ai được ngăn cản.
Cuối cùng, Tạ Mẫn Tây bị nhốt trong từ đường hai ngày.
Trên bàn cơm nhà họ Tạ, Tạ phu nhân không có khẩu vị, một lỏng nghĩ đến con gải, ông Tạ. lại. không Có ở nhà, hôm nay Tạ Mẫn Hành cũng không có ở đây, ông nội Tạ lại ăn ít, Vân IẾP nhìn Tạ phu nhân với ông nội Tạ, thầm nghĩ: Có phải mình đã làm sai hạy không? Có lẽ nên tha thứ cho Tạ Mân Tây, lút đó bọn họ sẽ cảm kích mình, sau này cuộc sông sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng cung bắn rồi thì không quay đâu lại được nữa, Vân Thư nghĩ xong cũng buông đũa xuống, đã không còn khẩu vị, chỉ đợi châm dứt thời gian ăn tối.
Gió lạnh gào thét bên ngoài phòng như âm thanh quỷ dị vang lên trong phòng ăn yên tĩnh, Tạ phu nhân nghe được âm thanh đó, trong lòng không ngừng giày vò, bà ây không cách nào tưởng tượng một mình Mân Tây quỳ trên nên gạch: lạnh lẽo, ngay cả quần áo chắn gió cũng không có.
Vân Thư nhìn thấy đĩa rau sạch bên cạnh, trong lòng rồi rắm, rốt cuộc có nên đưa chút bữa tối cho Tạ Mẫn Tây hay không? Đưa qua cô ta có cảm ơn mình hay không.
Hai mắt cô nhìn đối diện Tạ phu.
nhân, Vân Thư hiểu rõ có người sẽ đi đưa, cô không cần phải có “lòng tốt giả”.: Ban đêm, Vân Thư tắm rửa xong đang muốn đi ngủ thì Tạ phu nhân tới của.
Bà ấy nhìn thấy đầu ghê sofa đặt chăn mỏng thì hồi “Ban đêm Mẫn Hành đều ngủ trên ghê sofa sao?”
Vân Thư thành thật gật đầu: “Vâng.”
Nói ra không đủ sức lực, cô biệt sẽ bị nói tiếp là dùng năm mươi triệu để mua vô.
Tạ phu nhân nghe vậy tức giận soạt đứng lên: “Cô chỉ là nhà chúng tôi mua vệ, cô còn dám đề Mẫn Hành ngủ trên sô pha sao? Vân Thư, rốt cuộc cô có sỉ diện hay không?” Tạ phu nhân chỉ vào mặt Vân Thư trách cứ cô.