Lời nói chiêu trò, Giang Quý hiểu không ít.
“Các người đang nói gì vậy?” Sau khi Vân Thư nhắc nhở ông xã thì vui vẻ chạy đến trước mặt Lâm Khinh Khinh.
“Nói có mấy người mặt dày lát nữa sẽ trơ mặt ra đến đón Khinh Khinh.”
Lâm Phổ do dự nhiều lần, lại tiếp cận Giang Quý, đâu ngờ Giang Quý cao giọng: “Chủ tịch Lâm lại đến lôi kéo quan hệ à?”
“Tôi tới tìm con gái tôi, Giang Quý, tôi nễ mặt ba cậu nên cậu cũng đừng quá đáng. Bắt con gái tôi, rôt cuộc là cậu có ý gì?”
“Ôi, chủ tịch Lâm đúng là biết nói đùa, thả con gái ông ở quê mặc kệ không hỏi, Khinh Khinh đên thành phô A lúc nào ông cũng không biết, bảy giò lại nói tôi bắt con gái ông? Đánh vào mặt hay không vậy. Ông nê mặt ba tôi, nhưng dựa vào cái gì tôi phải nề mặt ông chứ.”
Đối với tên côn đồ như Giang Quý, mọi người xem như có nhận Thúc rõ ràng.
Lâm Phổ cắn răng quay sang hỏi Lâm Khinh Khinh: “Con vệ thành phố A từ khi nào vậy? Sao con không về nhà?”
“Tôi không có nhà.” Lâm Khinh Khinh linh hoạt nói, không có mẹ thì không phải là nhà.
Lâm Phổ làm nghiêm trước mặt mọi người: “Bây bạ, nhà họ Lâm không phải là nhà con sao. Con nỗi loạn cũng nên có mức độ.”
Lập tức, quy kết ván đề cho Lâm Khinh Khinh là phản nghịch.
Sao Giang Quý lại nhìn nhà họ Lâm không thuận mắt nhỉ, khiến người ta phiên lòng như vậy. Còn phản nghịch, mở mắt chính là nói dối mà.
Vân Thư lo lắng cho Lâm Khinh Khinh, cô ây không mở: miệng giận Lâm Phỏ, nhưng hiện tại xem ra Lâm Khinh Khinh là đã sớm thất vọng với Lâm Phổ nên cảm xúc đã chai lỳ.
“Chú Lâm, không nên nói dôi!” m thanh ngọt ngào vang lên ở đại Săn!
không ít người xung quanh đều dựng thẳng lỗ tai nghe lén tin tức bên trong.
Công tử nhà họ Giang đối đầu với Lâm Phổ, bọn họ nghe đến say sưa, hiện tại đột nhiên lại có thêm một người, còn là Vân Thư nổi danh toàn mạng thời gian trước.
Đối mặt với Vân Thư, Lâm Phổ tự giác thấp người một bậc, chỉ riêng một tập đoàn Vân Thị, ông ta đã không dám trêu chọc, hiện tại Vân Thư lại là con dâu của nhà họ Tạ, trước không nói nhà họ Tạ thần bí.
Chỉ nói riêng thân phận vô củng tôn quý của tướng quân Tạ, còn có Tạ Mẫn Hành thì không ai ở đây dám trêu chọc Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành nghe thấy lời của vợ, lại nhìn tình hình bên này, anh lập tức đi tới bên cạnh Vân Thư: “Tiêu Thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vân Thư là tồn tại đáng sợ, đặc biệt là ở mảng tức giận.
“Ông xã, chú Lâm nói dối.”
Chung sống lâu như vậy, Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư một cái đã biết trong bụng cô đang muôn làm gì: “Ông ta nói dối gì?”
“Ông ta nói Khinh Khinh nổi loạn không về nhà. Nhưng rõ ràng em nhớ rõ là chú Lâm và tiêu tam cùng nhau đuôi Khinh Khinh và Lâm Dực ra khỏi nhà họ Lâm, không cho bọn họ trở về, sau đó ô ông bà nội Lâm thương bọn họ nên mới đón bọn họ về quê.