“Xin chào, vừa rôi có thê là tôi biểu đạt chưa rõ ràng, hiện tại cô Bạch Anh đang bị giam giữ ở cục cảnh sát, có thê không thể tham gia lần catwalk này được.”
“Ò, là như vậy, tôi đã nhìn thấy tin tức bên chỗ các người, vừa rồi quản lý Mao cũng đã xác nhận trong điện thoại. Nói Bạch Anh có thể tham gia catwalk đúng giờ, Duy Duy cũng đã bảo lãnh nên chúng tôi rất yên tâm.
Việc bô trí hội trường cần giám sát của tôi, tôi xin lỗi, cuộc gọi của chúng ta đên đây thôi.”
Đã không còn chuyền bay đi thẳng đên Cannes, trợ lý đã đặt chuyến cần chuyên chuyên, Bạch Anh không cảm thây mệt mỏi mà cảm ơn quản lý Mao một trận rồi mới tiễn vào phòng chờ.
Sau đó Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành bé vào tăm rửa, cả người cô ra rời, ngay cả sức lực mắng Tạ Mẫn Hành cũng không có.
Khó trách Tạ Mẫn Hành nhất định phải ở nhà phía sau núi, nơi này không có người quây rây, chỉ có hai người họ, Tạ Mẫn Hành muốn làm gì cũng không cân hạn chế. Vân Thư cảm thầy mình đã tiễn vào hang cọp, không trôn thoát được.
Trời sáng, Bạch Anh lại lên hot Search.
Tin tức của Vân Thư không kịp thời, cô được An Kỳ nói cho biết: “Đù, Bạch Anh cũng hung hãn quá rồi, trực tiệp đi đánh người luôn.” Trên xe, cô nói chuyện này với Tạ Mẫn Hành.
Hôm qua Tạ Mẫn Hành đã biết chuyện này nên anh trả lời rất bình thản.
“Ong xã, Bạch Anh cũng xúc động quá rôi, trực tiếp đi lên đánh người, tính cách của cô ây vốn không phải như vậy.” Vân Thư đã gặp Bạch Anh mây lân, cô ây không thích nói chuyện, gan cũng không lớn.
“Cô ta xúc động, còn em không xúc động sao?” Tạ Mẫn Hành chỉ chuyện Vân Thư tới cửa đánh Chu Yên.
Chậc, tình hình khác mà.
“Đúng rồi, chồng, gần đây Chu Yên thê nào?” Gần đây Vân Thư cũng không chú ý đên động thái của cô ta, chăng lẽ bị Vân Thư đánh trở về nước Nam rồi sao?
Tạ Mẫn Hành: “Nhờ phúc của em, hiện tại thanh danh của cô ta hỗn loạn, quảng cáo, phim ảnh cũng không tìm cô ta hợp tác, ảnh thị Hàn Hoặc cũng muôn hủy hợp đồng với cô ta, tình hình hiện tại ây mà, mỗi ngày ở trong bệnh viện câu đồng tình, câu đáng thương.”
Vân Thư: “Hả, cô ta vẫn chưa thân bại danh liệt à. Nếu không phải bận tâm đên vân đề thanh danh, thì em sẽ trực tiệp công bồ cô ta là…” Nói đến phía sau, Vân Thư nuốt lời còn lại xuông.
Tạ Mẫn Hành vẫn đang ngồi bên cạnh.
Trở lại công ty, An Kỳ và Vân Thư ngôi đôi diện nói chuyện phiếm chuyện của Bạch Anh phải xử lý như thê nào: “Nghe nói Bạch Anh đi Cannes tham gia catwalk rồi.”
Vân Thư: “An Kỳ, sao cái gì cô cũng biệt vậy?”
An Kỳ gật đầu: “Cô còn muốn biết cái gì nữa, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Vân Thư túm lấy ghế ngồi xuống: “Cô nói hệt từ đầu đến cuối cho tôi biết đi, đề tôi nghe nghe.”
“Được.”
Đến trưa ăn cơm, An Kỳ vẫn đang miệt mài kê lại ân oán giữa ảnh thị Giang Tả và Hàn Hoặc.
“Buôi chiêu họp, quản lý Mao nhất định sẽ hỏi chuyện lần này của Bạch Anh có ảnh hưởng gì đến việc triễn khai công tác của bộ phận ngoại giao chúng ta hay không. Chúng ta có cần ký hợp đồng với bạn cùng phòng của Vương Manh không?”
Vân Thư nghĩ: “Liên lạc với Vương Manh, ngày mai nếu không có tiết hãy đên công ty một chuyền, dẫn theo bạn cùng phòng của cậu ta cùng tới, chúng ta xem lại.”