“Ông chủ, trước mắt đã tìm được thông tin của một hacker.”
Tạ Mẫn Hành lạnh lùng ra lệnh: “Bắt.”
Nhà của Vân Thư ở Mười dặm cổ thành rất lớn, cô đi vào phòng ngủ, một mình nằm trên chiếc giường lón, cô không thấy đói bụng, chỉ thả lỏng bản thâm.
Dù cho Vân Thư Có béo thì cũng xinh xăn đáng yêu, hơn nữa cô cao một mét sáu mươi lăm, nặng sáu mươi ký, chỉ là thể trọng bình thường, nhưng cô vẫn cảm thấy mình béo.
Giảm béo?
Ánh mắt rơi xuống phần bụng dưới, cái thai đã hiện rõ, Vân Thư đặt tay lên bụng: “Tại sao lại mang thai?”
Bản thân không ăn cơm nhưng đứa bé cân phải ăn.
Vân Thư đi vào nhà bếp, không có gì ăn, cũng không có hứng thú nâu nướng, hơn nữa cô không biết nấu ăn, cùng lắm chỉ đủ để bản thân không bị chết đói.
Trong tủ bếp có một gói mì sợi, trong tủ lạnh còn chút hành và rau thơm, gia vị cũng khá đầy đủ.
Cái bếp này mở thế nào đây?
Vân Thư cúi người xuống nhìn, tại sao không có công tặc?
Cô loay hoay một lúc lâu, cảm giác chán nản ập đến, cô ném gói mì trên tay xuông: “Tạ Mẫn Hành, em ghét anh chết đi được.”
Ngoài cửa, Tạ Mẫn Hành mặc bộ âu phục đứng ở đó, nêu như không đi vào anh chỉ có thể cảm thây đau lòng.
Vân Thư bật khóc, vẫn tìm kiếm công tắc bật bếp, cô không đói nhưng đứa bé trong bụng đang phản đôi. Vân Thư càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng tủi thân.
Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư, đau lòng không thôi.
Cuôi cùng anh cũng bước vào, cởi áo khoác vest ra, tùy ý đặt sang một bên, sau đó xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay, anh câm chậu đi lẫy nước, đặt lên bếp rồi ân công tắc trên tường, lửa bật lên rồi.
“Lại sao anh lại vào đây?” Vân Thư nổi giận trừng mắt nhìn Tạ Mẫn Hành: “Anh không thể để em yên tĩnh một mình được sao?”
Tạ Mẫn Hành: “Đợi anh xem hai mẹ con ăn xong rồi sẽ đi được không?”
Vân Thư lắc đầu: “Không, không cho anh xem.”
Tạ Mẫn Hành đau lòng định xoa mái tóc mêm mượt của Vân Như, nhưng anh đã cố kìm lại: “Được, đến khi em không muốn ở một mình nữa thì gọi điện cho anh, anh sẽ lập tức xuất hiện.”
Vân Thư quay đầu đi, không nhìn Tạ Mẫn Hành.
Cô đã biết công tắc bật bếp thì không cần đến Tạ Mãn Hành nữa.
Sau khi nấu xong bát mì với nước dùng, cô ngôi trong khoảng sân nhỏ và bắt đâu ăn.
Xung quanh có hoa thơm, trong hồ có cá bơi, trong lồng có chỉm hót, Vân Thư cảm thây cô đơn và buồn phiền không thể kiềm chế nổi nỗi đau tận sâu trong đáy lòng.
Buổi tối, Vân Thư lại gặp phải một chuyện xấu hổ, làm sao để bật bình nóng lạnh?
Vân Thư lại khóc rồi than phiền lần nữa: “Tại sao lại làm ra nhiêu công, nghệ cao như thế, bắt nạt người có IQ không đủ dùng như tôi sao?”