Vân Thư kéo dài âm thanh: “ÒI”
“Cô ta vẫn rất thích văn hóa nước ta ha, vậy tại sao lại di dân?”
“Di dân đâu trì hoãn người ta thích văn hóa của chúng ta, huông hồ di dân là vì người ta có theo đuổi cao hơn, còn có thể khiến văn hóa của chúng ta phát triển trên thế giới.”
Vân Thư nâng ly nước của mình lên, nhấp một ngụm: “Chậc chậc, chậc chậc, cô bị tây não không nhẹ đó. Một tỉnh thám như cô mà lại bị truyền thông dẫn dắt như vậy, thích tp không?”
An Kỳ: “Tôi nói là sự thật, không tin thì cô xem weibo của cô đi.”
Vân Thư vẫn kiên định với Suy nghĩ của mình: “Nữ thần bị người ta lệ hại.”
An Kỳ dường như có suy nghĩ: “Vậy cô nói xem, hãm hại, sao ảnh chụp lại tới tay người ta? Bức ảnh này người ta đã giám định qua là thật.”
Vân Thư bắt đầu tức giận, đứng lên ngăn cản An Kỳ, nén giận nói: “Người ta cũng không thể có bạn trai sao?”
“Ai cũng biết cô ta độc thân thì bạn trai từ đâu ra?”
“Tình yêu thầm lặng không được sao?”
“Cô biết rõ như vậy, là cô tận mắt nhìn thấy sao?”
“Đúng vậy, là tôi tận mắt nhìn tháy.”
Văn phòng vì hai người họ cãi nhau mà chìm vào yên lặng, Nara không có ở công ty nên cũng không ai muôn nhiêu lời với hai người họ.
An Kỳ cũng là một người cố chấp: “Bạn trai mà cô gặp là kim chủ sÉ cô ta đúng không.”
Vân Thư: “Nếu nói bạn trai cô ấy chính là kim chủ của cô ây, vậy tôi còn thật lòng chúc phúc cho lại bọn họ hạnh phúc bên nhau cả đời, dù sao trời sinh ra một đôi cũng quá ít.”
Vân Thư ngồi xuống, nhìn thấy hình ảnh của Chu Yên trên màn hình máy tính chưa đóng, nói: “Gần đây th8Hli danh của Chu Yên cũng dễ nh quá rôi.”
An Kỳ xoay người ngồi ở vị trí của mình.
Nổi lên tranh chấp, khiến trong lòng Vân Thư cũng không dễ chịu, mà Ấn Kỳ cũng như vậy.
Cả hai đều duy trì chiến tranh lạnh, không ai quan tâm đến ai.
Vân Thư lấy điện thoại ra lướt Weibo, các loại phần mềm truyền thông, danh tiếng tôt của Chu Yên, ảnh chụp khi còn trẻ của Chu Yên, còn có bình luận đều tôn sùng Chu Yên là nữ thần.
Dưới weibo của Cao Duy Duy vẫn có thể thây một bộ phận cư dân mạng ủng hộ Cao Duy Duy, mở bình luận sẽ có bình luận không thê chấp nhận được xuất hiện.
Vân Thư nhìn đến phiền lòng, đứng dậy đi tìm quản lý Mao nói buồi chiêu phải ra ngoài.
Quản lý Mao vẫn phong tao như vậy, khi đối mặt với Vân Thừ vẫn có chút thu liễm: “Vân Thư à, một mình cô ra ngoài công ty không cho phép đâu.”
Ngón trỏ của quản lý Mao còn lắc lư phôi hợp với lời nói.
Vân Thư: “Vậy. tôi xin nghỉ cả buổi chiều là được.”
Tay trái quản lý Mao đặt trên tay phải, rôi đặt trên ngực mình nói: “Cô là người mới, thời gian thực tập chỉ có thê xin nghỉ. ba lẫn, tôi khuyên cô không có vân đề quan trọng thì đừn ng xin nghỉ phép, lãng phí cơ hội thì không tốt cho lắm.”