Lúc trước, Đàm Nhạc lấy hết dũng khí tỏ tình với Vân Thư không thể thiếu Vương San giật dây ở bên trong.
“Cậu chủ, biết Chu Yên là ai không?”
“Biệt. Cô ra ngoài cân thận chút, tay chân cô ta không sạch sẽ, bắt cóc „ giết người cô ta đều có thể làm ra.”
Đàm Nhạc cảm thấy anh ta cần Phải nhắc nhở Vương San một chút.
Vương Sạn: “Biết rồi, tÔi không có nhược điểm để cô ta có thê bắt được.
Nhưng cậu có chắc là cậu không quay lại xem vở kịch hay không?”
“Không quay lại.”
“Cậu chạy đến nước nào rồi?”
“Cúp máy đây.”
Tít tít tít Vương San ném điện thoại di động: “Khôn kiếp, đây là con trai sao? Đây là ông nội thì có?”
Người giúp việc không nói gì, chuyện này đã thành thói quen.
Đàn ông sẽ mệt mỏi về thảm mỹ, buổi chiều, Chu Yên thay quản áo, dưới sự dẫn dắt của tài xé nhà họ Đàm xuất hiện ở văn phòng Đàm Trung.
Hôm qua gợi cảm không giống hoang dã hôm nay, đàn ông nhìn thây sẽ có dục vọng chỉnh phục, càng làm tỉnh Đàm Trung.
Vì vậy, cửa văn phòng đã bị khóa ngược.
Vương San còn bơi tới bơi lui trong bôn tầm trong nhà, cô ta không biết đỉnh đầu là một mảng xanh mưóớt, chỉ là trong lòng cô ta biệt chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.
Buổi tối, Đàm „Irung về nhà trước, Vương San vẫn hiên lành nghênh đón: “Ong xã tan làm rôi à.
“Ừm.”
Hình như hôm nay tâm trạng Đàm Trung rất tốt.
Vương San nhận lây túi xách, hai người vừa ngôi vào bàn ăn, Chu Yên tiên vào sau, vô cùng áy náy: “Xin lỗi, tôi ra ngoài làm chút chuyện.”
Vương San: “Không sao đâu, lại đây ăn cơm đi.”
Chu Yên và Đàm Trung nhìn nhau, chăm sóc cho nhau.
Vân Thư bị xem là quá mập, vì thế đã có động lực giảm cân, nhưng chồi non vừa mới nảy mầm đã bị Tạ Mẫn Hành vô tình bẻ gãy: “Bọn họ nói em mập đều là ghen tị em đẹp hơn bọn họ.”
Vân Thư không tin.
Tạ Mẫn Hành: “Bây giờ em mới một trăm hai mươi cân, không nặng.”
Tạ Mẫn Hành cũng chỉ một trăm bốn mươi cân mà thôi.
Trước khi so sánh, Vân Thư đã tăng hai mươi cân.
“Ông xã, em muốn giảm cân.”
“Không được.”
“Em muốn.” Vân Thư làm nũng, bắt đầu giận dỗi.