“Tiểu Thư, không ngờ con trai em được sinh ra nhanh như vậy.” Lúc Đàm Nhạc gặp lại Vân Thư, không còn mặt dày mày dạn, không còn cà lơ phất phơ nữa.
Thỉnh thoảng anh ta có nghe mẹ út nói Tạ Mãn Hành cưng chiêu vợ, sau đó qua năm mới cộng thêm Vân Thư từ chức, anh ta cũng không còn tin tức của Vân Thư nữa.
Gặp lại nhau, giữa hai người họ lại cách xa như biển trời.
Vân Thư ôm lấy đứa nhỏ: “Đã sinh, máy ngày nữa sẽ trăm ngày. Sức khỏe bác Đàm thế nào?”
“Ba tôi rất tốt.”
Đàm Trung là được Tạ Mẫn Hành cho người đưa vê, mặc kệ nói như thế nào, Tạ Mẫn Hành cũng là ân nhận nhà anh ta, hiện tại Đàm Trung năm trên giường như người thực vật, mỗi ngày đêu nhìn ra ngoài cửa số, không nói lời nào.
Trong lòng Đàm Nhạc chịu đựng áp lực cực lớn.
“Cảm ơn tổng giám đốc Tạ.” Đàm Nhạc cảm ơn Ta Mẫn Hành.
Khóe môi Tạ Mẫn Hành hiếm khi nhéch lên: “Tiện tay mà thôi.”
Vân Thư khó hiểu: “Anh cảm ơn anh ấy cái gì? Chồng, có chuyện gì mà em không biết sao?”
Tạ Mẫn Hành xoa xoa mái tóc của cô gái tò mò nói: “Chuyện làm ăn, em không hiểu.”
Chu Yên và Nam Liêu đột nhiên chết đi, bọn họ đều từng nghỉ ngờ.
Đàm Nhạc càng chắc chắn suy đoán của mình, là do nhà họ Tạ ra tay.
Anh ta từng không chỉ một lần lo lắng người bên gôi Vân Thư là người đàn ông coi mạng người như cỏ rác, tàn nhân, có khi nào ngày nào đó Vân Thư chọc giận nhà họ Tạ, cô cũng sẽ gặp điều bất trắc? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trạc Chi
2. Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn
3. Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)
4. Nắm Đấm Nho Nhỏ
=====================================
Anh ta muốn dẫn Vân Thư chạy trốn khỏi nhà họ Tạ.
Vương San không biết Tạ Mẫn Hành tàn nhẫn, chỉ luôn nói Tạ Mẫn Hành cưng chiều vợ rất nhiều.
Nhưng càng nói thì Đàm Nhạc càng SỢ.
Có người đàn ông chính là loại người cực hạn, anh ta có thê dịu dàng với bạn đến cực hạn, nổi lên tàn nhẫn, có thê làm tổn thương bạn đến mức không còn gì.
Anh ta tự nói với bản thân, nếu như Vân Thư thật sự chịu âm ức ở nhà họ Tạ thì anh ta sẽ không màng mọi thứ mà cứu cô.
Nhưng hôm nay, anh ta tận mắt nhìn thây hạnh phúc trên mặt Vân Thự cùng với sự cưng, chiều trong mắt Tạ Mân Hành, còn có cậu con trai cục cưng trong lòng bọn họ. Giờ phút này anh ta mới ý thức được suy nghĩ của mình hoang đường cỡ nào.
Tạ Mẫn Hành sẽ mang tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian cho Vân Thư, thể hiện mặt hoàn mỹ nhát của mình. Mà mặt tối, anh chỉ có thể lộ ra khi bảo vệ người nhà của mình.
Quả quyết sẽ không để Vân Thư biết được.
Chu Yên và Nam Liêu chết, không phải là vì bọn họ suýt chút nữa làm tổn thương Vân Thử sao?
Thì ra sự hắc ám của Tạ Mẫn Hành chỉ là tức giận, mà khiến cho tâm trạng anh dao động kịch liệt cũng chỉ có Vân Thư.
Sau khi Đàm Nhạc nhận rõ điều này, anh ta cười nói với Vân Thư: “Chúc mừng.”
Vân Thư đáp lại: “Cảm ơn.”
Lúc Đàm Nhạc đi lướt qua Vân Thư, giao thiệp cả đời này của bọn họ xem như châm dứt từ đây.
Mà Vân Thư lại không biết gì cả, chỉ là gặp được người quen trên đường, bọn họ vân tiếp tục đi dạo phố.
“Chồng, anh mau bề thằng bé, cánh tay em tê rôi…” Vân Thư đã làm mẹ mà làm nũng cũng muôn mạng của Tạ Mẫn Hành.