Lời nói của Giang Quý khiến cho ánh mắt Đàm Nhạc trở nên rõ ràng.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, chua xót nơi khóe miệng Đàm Nhạc lập tức lan tràn.
Về đến nhà, trong nhà họ Đàm có thêm một vị khách không mời mà đến.
Chủ nhật, hiếm khi Vân Thư xuất hiện ở nhà Lâm Khinh Khinh.
“Không thể chịu đựng được nữa, thực sự không thê chịu đựng được nữa.”
Vân Thư không ngừng nói ra lời này.
Tạ Mẫn Tây đi chung: “Chị Khinh Khinh, chị bị cả nhà ép. Hôm nay Ì trốn tới đây một ngày, tối bọn em sẽ về.”
Lâm Khinh Khinh: “Được, hai người ở nhà đợi, tớ đi mua chút đồ ăn.”
Món ăn trong miệng Lâm Khinh Khinh và món ăn trong tai Vân Thư không phải là giông nhau.
Vì vậy, khi Vân Thư nhìn thấy một bàn nước canh, Tạ Mẫn Tây nói thay Vân Thư: “Chị Khinh Khinh, không phải chị mua thức ăn à? Thức ăn đâu?”
“Tiểu Thư đang mang thai, cậu ấy cần ăn đồ bổ.”
Tạ Mẫn Tây đau khổ nhìn Vân Thư: “Chị dâu, đánh chết em cũng không mang thai.”
Nhìn Vân Thư tròn trịa, chút mỡ trên mặt đã lộ ra hết, còn cần bổ nữa sao?
Nhìn Vân Thư sợ hãi canh bổ, Lâm Khinh Khinh không khó đoán ra, nhà họ tạ, ngày nào cũng ăn thịt cá.
“Tiểu Thư, đợi đã, để đớ đi xào đĩa rau cho cậu. ” Canh để buổi tối ông nội Lâm về uống, không sao.
Vân Thư xúc động nhìn Lâm Khinh Khinh: “Chỉ ăn đồ chay thôi. Tất cả đều là đồ chay.”
“Được.”
Từ sau khi Vân Thư có thai, công việc Tạ Mẫn Hành đã bị trì hoãn quá nhiều,. cho nên thứ bảy phải xử lý gấp một số tài liệu.
Điện thoại từ nhà: “Cậu chủ, thiếu phu nhân tới công ty tìm anh sao?”
Tiểu Thư không có ở nhà?
“Tiểu Thư ra ngoài khi nào?” Tạ Mẫn Hành hỏi.
Người giúp việc: “Đã hai tiếng rồi.”
Hai tiếng theo lý mà nói đã tới từ lâu rôi: “Mân Tây đâu?”
“Cô ấy cũng đi ra ngoài rồi.”
Tạ Mẫn Hành giải thích: “Đừng tìm nữa, tối tôi sẽ đón thiếu phu nhân và cô chủ vê, bảo mẹ và ông đừng tìm.
Tôi biết họ ở đâu. “
Ngoại trừ Lâm Khinh Khinh, thì thật sự không còn chỗ nào.
Người gián tiếp có lợi khi Vân Thư mang thai là Tạ Mẫn Thận, lúc đầu bà Tạ định sắp xếp giới thiệu một người bạn gái cho Tạ Mẫn Thận, nhưng kết quả bà ấy quên béng mắt.
Trừ việc ở nhà đợi cấp trên thông: báo, anh ây bí mật đến một nơi gặp một người.
“Cô nên ¡ quay về đi, cô là tội phạm bị truy nã ở nước Bắc.”
Dương Nhiễm ngồi. trên sô pha: “Dương Nhiễm là tội phạm bị truy nã, nhưng Dương Mạt thì không. Tôi giờ là Dương Mạt.”