Vân Thư hỏi: “Mẹ, chồng con đâu?”
Bà Vân mở cửa, gọi Tạ Mẫn Hành: “Mẫn Hành, Tiểu Thư tỉnh rồi, con bé tìm con, mau vào xem.”
Tạ Mẫn Hành xoa mặt, đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Mọi người khác đều cố ý rời khỏi phòng đề lại cặp vợ chồng trẻ.
Vân Thư nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tạ Mẫn Hành: “Ông xã, vừa rồi anh khóc sao?”
Tạ Mẫn Hành là thần trong lòng cô, sao lại khóc?
“Chồng.” m thanh mềm mại quen thuộc, Tạ Mẫn Hành ngồi bên giường, âu yêm hôn Vẫn Thư, cần thận hôn người mình yêu.
“Tiểu Thư, anh sẽ không bao giờ ép em nữa.”
Vân Thư không hiểu nói: “Anh không ép em, ngược lại còn cho em sức mạnh. ‘Anh luôn đứng sau lưng em, cho nên em mới có dũng khí chỉ huy bọn họ. Chồng à, anh là trụ cột tinh thần của em. Đừng buôn, khi anh buồn, em cũng muốn khóc.”
Tạ Mẫn Hành tựa trán vào Vân Thư trên giường: “Tiểu Thư, thời gian còn lại chúng ta ở bệnh viện được không?”
Hôm nay, khi tử cung Vân Thư co lại, anh thấy thế giới thật u ám.
Mạng của anh như bị kéo khỏi người anh.
Vân Thư gật đầu: “Được, chồng, anh phải ở bệnh viện với em.”
Tất nhiên. Cô là mạng của anh mà.
Vân Thư giơ tay nói: “Chồng, tại sao phải truyện dịch? Như vậy có ảnh hưởng đên con không?”
Tạ Mẫn Hành lắc đầu: “Yên tâm, chuyện này không ảnh hưởng xấu tới con.
Trong lòng Vân Thư cũng rất mong chò đứa con ra đời.
“Nhân tiện, chồng, để em nói cho anh biết một chuyện. Anh có biết khi chúng ta đặt tay lên bụng em, thằng nhỏ sẽ hiểu em nói gì, sẽ đá em đề trả lời chúng ta không. Anh muốn thử không?”
“Trời tối rồi, đứa bé cũng cần ngủ.
Mai hãy thử, được không?”
Tạ Mẫn Hành nói chuyện, ngày càng có thái độ thương lượng với Vân Thư, Vận Thư nghỉ ngờ nhưng cũng chìm đắm trong tình yêu của chồng, không thể tự thoát.
Cô đặt tay lên bụng dưới, nói thầm: Con ơi ngủ ngon nhé, ngày mai mẹ với ba sẽ nói chuyện với con.
Bụng cô bị thằng nhỏ đạp, sau đó im bặt.
Cả bà Vân và bà Tạ đêu ở lại chăm sóc Vân Thư, nhưng Vân Thư chỉ muốn để chồng chăm sóc, không được là ai khác.
Ông Vân xoa đầu cô con gái quý giá của Xin nói: “Con phải ngoan, mẹ và ba sẽ đến thăm con mỗi ngày.”
Bà Tạ cũng bị ông Tạ dẫn đi.
Cuối cùng, Tạ Mẫn Tây ở lại, cô ấy đã là học sinh lớp mười hai, nhửng không học hành nghiêm túc.
Vân Thư hỏi cô ấy: “Em còn nửa năm nữa là thi đại học, căng thẳng không?”
Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Không căng thẳng, không vào được trường đại học tốt, cùng lắm là vào đại học A, dù sao chị dâu em cũng chính là hiệu trưởng.”
Vân Thư: “Em muốn đi cửa sau sao, đừng mơ.”
Hơn nữa, thi rót thì vào đại học A làm gì? Trường danh giá nhất thành phố A lại để cô ấy đánh giá thập như lào Tạ Mẫn Hành lại đến gặp bác sĩ đề chắc chắn sức khỏe của Vân Thư không có vấn đề gì.