Bốn món và một món cháo, còn có bánh. Vân Thư không tỉ thể thoát ra khỏi tình yêu với Tạ Mẫn Hành.
Năm giữ dạ dày của đàn ông rât quan trọng, nhưng trong xã hội ngày nay, phụ nữ ăn nhiêu. Nên năm giữ dạ dày của người phụ nữ quan trọng hơn, là nên tảng của một gia đình hòa thuận.
Một người chồng như Tạ Mẫn Hành đã vượt qua điểm tuyệt đối!
Vận Thư ăn mà miệng phồng lên, Tạ Mẫn Hành thỉnh thoảng rót nước cho cô, sọ cô bị sặc.
Thấy Vân Thự thích ăn đồ của mình, thái độ tính số với Vân Thư của Tạ Mẫn Hành dịu đi, còn cho cô một cơ hội để cô thú nhận.
Vân Thư ăn uống no nê, sau khi theo Tạ Mẫn Hành tiền vào phòng làm việc: “Ông xã, anh gọi em đền định nói gì?”
“Lại đây, đứng đây.” Tạ Mẫn Hành ngồi trên ghé, chỉ tay về phía sàn trồng đối diện bên kia bàn.
Vân Thư ngoan ngoãn đứng qua: “Chồng, anh định nói gì?”
Thấy dáng vẻ Vân Thư rất hợp tác ngoan ngoãn, Tạ Mẫn Hành nhìn ngoài cửa sổ mắt tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt quay sang Vân Thư: “Ni đi, em giâu anh bao nhiêu chuyện?”
Vân Thư bối rồi: “Hả?”
“Thăng thăn khoan dung!” Tạ Mẫn Hành lạnh lùng nhìn Vân Thư, anh chỉ hy vọng cô sẽ nói sự thật, hoặc nêu Vân Thư cầu xin lòng thương xót, Tạ Mẫn Hành có tâm trạng tốt sẽ không phạt.
Mau xem, anh chính là người đàn ông không có nguyên tắc như thế.
Trái tim của Vân Thư trật nhịp, lẽ nào anh đã phát hiện?
“Nói đi.” Tạ Mẫn Hành nhìn dáng vẻ của Vân Thư, tám chín phần đã biết phải nói gì.
Vân Thư sợ Tạ Mẫn Hành nghiêm khắc, cô vừa khóc vừa nói: “Chồng à, em sai rồi.”
Giọng này rất ấm ức, nếu là lúc trước, Tại Mẫn Hành không thể chịu được, chắc chắn ôm cô ấy ngay lập tức.
Bây giờ Tạ Mẫn Hành Xoay cây bút trên tay, chờ Vân Thư nói tiếp, rõ ràng dường như anh đã biết tất cả.
Vân Thư lùi lại một bước nhỏ, thì thầm: “Em lại chốt đơn đồ ăn vặt.”
Như sợ Tạ Mẫn Hành nghe thấy, cô nhanh chóng tăng âm lượng, biện minh: “Nhưng em chỉ mua về nhìn, nhìn cho ghiên mắt, em không ăn, chỉ mở ra ngửi thử cho đỡ đói.” Vừa nói tới phía sau, âm thanh nhỏ hơn.
Cuối cùng, dần trở thành tiếng vo ve của ruôi.
Tạ Mẫn Hành buồn cười, được, chỉ hỏi cô về chợ đen, không ngờ lại trộm mua đồ ăn vặt.
Coi như là thu hoạch mới.
*Lấy ra đi.” Tạ Mẫn Hành căn bản không lạnh lùng nói với Vân Thư, nhưng lân này lời nói của anh có hàm ý ra lệnh.
Vân Thư chạy xuống lầu, nằm bò trên mặt đất, lôi từ dưới ghế sô pha ra một tá đồ ăn vặt chưa mở.
Tạ Mẫn Hành hít thở sâu, rất được!
Anh không ngừng tự nhủ: Nhịn!