Giờ phút này, Tạ Mân Hành rât muôn ôm Vân Thư, hung hăng tàn sát trên môi cô, nhưng anh sợ dọa cô, từ khi kết hôn đến giờ anh ăn đậu hũ của cô đã không đếm được số lần…
Vân Thư nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn làm nũng với Tạ Mẫn Hành: “Ông xã, em cảm thấy bàn đó rất được, chúng ta đừng kén chọn được không?”
Tạ Mẫn Hành: “Nếu em cảm thấy, không thoải mái thì chúng ta sẽ đồi.”
Vân Thư: “Vâng vâng vâng.”: Trở lại văn phòng, bàn đã đặt xong, quản lý Mao đích thân đi đến: “Tổng giám đốc, bàn của cô Vân đã xong rÔi, buổi chiều máy tính mới đưa qua đây, buổi sáng tôi sẽ đích thân dẫn cô Vân đi làm quen với hoàn cảnh công ty, anh thấy thê nào?”
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Đi đi, có chuyện gì hãy gọi điện cho tôi.”
Vân Thư đưa Tạ Mẫn Hành đến cửa công ty, lưu luyện không rời tiễn Tạ Mân Hành đi.
Tạ Mẫn Hành nhìn biểu cảm Vân Thư muôn khóc lại nghẹn, anh an ủi: “Sẽ không có người làm khó em, em yên tâm.”
Mũi Vân Thư có chút chua xót, tóc mái dài tự cho là đã che mắt, giọng điệu thoải mái nói: “Cái này thì em yên tâm, đây là công ty của Tần Ngũ, dù sao em cũng là chị dâu của cậu 1a, còn có người dám ức hiếp em sao.”
Tạ Mẫn Hành: “…” Ngốc, đây là công ty của chồng em đó.
Tạ Mẫn Hành: “Mau trỏ về đi, bên ngoài lạnh, hôm nay em chỉ mặc áo Sơ mi nên tan làm tôi sẽ đến đón em.”
Vân Thư chủ động ôm lấy Tạ Mẫn Hành trước cửa công ty: “Ông xãIII”
Tạ Mẫn Hành cũng ôm lấy cô: *“Ngoan, thả lỏng đi.”
Tạ Mẫn Hành đưa mắt nhìn Vân Thư tiện vào đại sảnh, anh mới mở cửa xe tiên vào, gọi điện thoại cho quản lý Mao vừa nãy.
“Tổng, tổng giám đốc?”
Tạ Mẫn Hành: “Ừm, đừng đểVân Thư biết tôi là ông chủ của công ty, hiểu không?”
Quản lý Mao: “Tại, tại sao vậy tổng giám đốc?”
Quản lý Mao ý thức được mình hỏi hơi nhiêu, lại bô sung một câu: “Trong lòng tôi lo lắng chính là quản lý hoặc lãnh đạo khác tiết lộ cho cô Vân.”
Tạ Mẫn Hành: “Tôi sẽ dặn dò, miệng cậu hãy im lại cho tôi.”
“Vâng!”
Cúp điện thoại, Tạ Mẫn Hành khởi động xe trở về tập đoàn Tạ Thị cách đó không xa.
Vân Thư giống như đứa trẻ, người lớn vừa rời đi, bản thân đã bắt đầu tùy ý phát huy, vào văn phòng chủ động chào hỏi mọi người, tâm lý khiếp sợ vừa nãy không còn tồn tại nữa, đó chỉ là nghỉ vần trong nháy mắt, con người mà, ai có thê cam đoan một ngày hai mươi bốn giờ đều là trạng thái tự tin chứ? Thỉnh thoảng phải nghỉ ngờ bản thân một chút, nêu không sẽ biên thành tự kỷ.
“Chào quản lý Mao!” Vân Thư chủ động chào hỏi.
Quản lý Mao cất điện thoại di động, đáp lại.
Vân Thư đứng đó không đi, quản lý Mao thấy vậy lập tức hỏi: “Cô ở đây làm gì?”
Vân Thư: “Đợi anh, không phải anh nói đưa tôi đi làm quen công ty sao?”