Ở nhà được hai ngày, chiều chủ nhật người nhà đưa Tạ Mẫn Tây đi học, mắt Tạ Mẫn Tây hơi đỏ na cô ây vừa khoác lây tay Tạ phu. nhân vừa dựa người vào ông Tạ. sông chết không ngâng đầu lên, cũng không nói năng gì mà bước xuống xe.
Ông Tạ âu yếm xoa đầu con gái, trong khi đó Tạ phu nhân lại nẽ giọng an ủi.
Tạ Mẫn Hành trông có vẻ hơi sốt ruột, đang định mở miệng nói gì đó, Vân Thư đã trừng mất nhìn anh, nên anh cũng im lặng.
Sau đó, lúc bác bảo vệ chuẩn bị đóng cửa, Tạ Mẫn Tây đứng dậy mang theo cặp sách, hai xách quân áo và đồ ăn bước xuống xe đi vào cổng trường.
Không dám quay đầu lại.
Tạ phu nhân thấy vậy, trong lòng chua xót.
Xe nhà họ Tạ nằm chỏng chơ ở cửa, không ai dám ồn ào, cứ luôn dõi theo bóng dáng khuất dàn của Mẫn Tây, Tạ Mân Hành mở cửa bước xuông xe, anh mở cốp lấy ra hai gói thuốc.
Cẩm đến phòng bác bảo vệ.
Vân Thư đứng ở cửa xe chờ Tạ Mẫn Hành đi ra.
Từ xa đã nhìn thấy bác bảo vệ đang muốn tiễn Tạ Mẫn Hành, Tạ Mẫn Hành vẫy tay: “Bác quay về đi, bên ngoài khá lạnh đây.”
Bác trai cao giọng nói: “Được rồi, đi từ từ đi nhé, đừng lo lắng, tôi ở trường học người nào cũng gặp qua, tôi sẽ giúp cậu, đừng lo lắng.”
Tạ Mẫn Hành: “Vậy cảm ơn bác.”
“Ây dà, không có gì.” Bác bảo vệ nói tiêng ‹ địa phương, Vân Thư vừa nhìn đã biệt là bác bảo vệ mới đến, nhìn Tạ Mẫn Hành chạy đến trước xe, mới quay người đi vào phòng bảo vệ.
Lúc lên xe, Tạ Mẫn Hành mở cửa xe trước để Vân Thư đi vào, anh vào sau cùng.
Tạ Mẫn Tây vừa đi học, Vân Thư đã không còn nhiều sức lực, về đến nhà đã trỏ về phòng ngủ, trong nhà thì đang nói chuyện.
Vân Thư ngồi trên ghế đầu, ngã lưng lui sau, căm đặt lên mu bàn tay, hỏi: “Khi nào thì ông nội chúng ta quay và?”
Tạ Mẫn Hành: “Chưa rõ.”
Vân Thư hỏi: “Ông nội tới thành phó gần đây đề làm gì? Hay chúng l lái xe đi tìm ông nội đi.”
Tạ Mẫn Hành đành chịu trước tính cách của Vân Thư.
“Ngày mai em không đi làm à?”
Vân Thư trông như một quả bóng đang xì hơi.
Chán quái Thị trường chứng khoán không mở cửa ngày chủ nhật, Mẫn Tây lại đi học, ông nội thì không có ở Hãy, thật nhàm chán!
Vân Thư ngã xuống giường, ngủ dưới lớp chăn bông.
Tạ Mẫn Hành ra ngoài gọi cho Tạ Mẫn Thận đang ở nơi xa.
“Đừng lo lắng, họ không biết.” Tạ Mẫn Hành trả lời.
Tạ Mẫn Thận: “Anh trai, mấy ngày trước đường dây điện thoại của em bị nổ, vừa được kết nồi lại. Anh đừng lo.
“Trận chiến như thế nào? Có thương vong không?”