Vân Thư bị bịt miệng gật gật đầu.
Tạ Mẫn Hành bề công chúa bé Vân Thư trở về phòng.
Vân Thư không buông được, Tạ Mẫn Hành nói: “Yên tâm, không ai thấy đâu.”
Lúc này Vân Thư mới yên tĩnh.
Tạ Mẫn Hành vừa đi vừa báo oán: “Nhà mới của chúng ta sắp xong tiến độ rôi, ôm vợ của mình ở đây còn lén lén lút lút.”
Vân Thư: “Qua đó cũng không cho anh ôm.”
Tạ Mẫn Hành ¡ đầy cửa phòng ngủ ra, đặt Vân Thư ở trên giường: ‘Vân là giường của mình ngủ thoải mái. Sô pha với giường của người khác vẫn không băng giường mình.”
Vân Thư chỉ vào sô pha cách đó không xa: “Em không ngủ sô pha, tối nay anh ngủ ở đó đi.”
Tạ Mẫn Hành thoải mái đồng ý.
Vân Thư nằm trên giường đắp chăn, không lâu sau thì chìm vào giâc ngủ.
Tạ Mẫn Hành nhẹ hôn lên trán cô, đắp chăn kỹ lại cho cô rồi tắt đèn, mới lại gân ghê sô pha.
Trời vừa sáng, Tạ Mẫn Hành đã bị Vân Thư gọi dậy.
“Chồng, đau quá!” m thanh Vân Thư yêu ớt truyền đến.
Ngay cả dép Tạ Mẫn Hành cũng không kịp mang đã chạy đến, phát hiện sắc mặt Vân Thư trắng bệch, trên trán còn có lớp mô hôi mỏng.
Tạ Mẫn Hành: “Em sao vậy?”
Vân Thư đau đón: “Bụng em rất đau.”
Tạ Mẫn Hành: “Đề tôi đi gọi Mẫn Thận.” Bỗng nhiên nhớ đên Mẫn Thận không: có ở nhà, lại nói tiếp: “Tôi đi tìm bác sĩ.”
Một người căng thẳng thì não sẽ không theo kịp, ví dụ như Tạ Mẫn Hành.
Anh vừa chạy ra ngoài mới nhớ đến cân gì phải chạy ra ngoài? Hơn nữa sao anh yên tâm để một mình Vân Thư ở trong phòng chứ?
Tạ Mẫn Hành quay lại lấy điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình.
Sau khi bác sĩ đến thì trực tiếp lên lầu, nhìn thấy Vân Thư ôm bụng thì hỏi bệnh thái, nhưng không hỏi ra được gì cả, bác sĩ chỉ đành đề nghị đến bệnh viện đề máy móc kiểm tra.
Vân Thư không chịu đến bệnh viện mà năm quay vòng trên giường, phía dưới cơ thê MÔ có dòng chảy âm áp trào ra.
Vân Thư: U là trời, quên ngày đến tháng nôi.
Bác sĩ vẫn đang đề nghị Vân Thư đến bệnh viện thì cô nói: “Tôi không đi đâu, bác sĩ anh đi đi, cảm ơn nhiều.”
Bác sĩ: “Cô chủ, nguyên nhân cô đau vân chưa tìm ra.
Vân Thư: “Tôi biết tại sao rồi?”
Bác sĩ nghe vậy chỉ đành rời đi, nhưng cũng đứng trước cửa để nghe dặn dò của Tạ Mẫn Hành mọi lúc mọi nơi.
Tạ Mẫn Hành: “Vân Thư, em dậy đi, tôi đến bệnh viện với em.”
Vận Thư kéo Tạ Mẫn Hành lại, lắc đầu: “Không cần.”
Tạ Mẫn Hành: “Ngoan, chúng ta đi kiêm tra. Không tiêm.” Tạ Mẫn Hành dùng giọng điệu dỗ con nít để dỗ Vân Thư.
Trong phòng chỉ còn lại hai vợ chông bọn họ nên Vân Thư cũng không giâu diềm nữa: “Em đến tháng rồi, đau bụng kinhl”
Tạ Mẫn Hành: “Đau dữ vậy sao? Đến bệnh viện một chuyên đi.”
Vân Thư lắc đầu từ chối, nói gì cũng không chịu đi, sau đó Tạ Mẫn Hành phải chiều theo.