Vì thế, mọi người trong đại sảnh đều hiểu rõ nguyễn nhân của sự việc, lần lượt gật đâu.
Sắc mặt của Lâm Phổ và Vợ sau của ông ta như cà tím, tím tái giỗng như trúng độc.
Vận Thư vẫn còn làm nũng với Tạ Mẫn Hành: “Đúng là có mẹ kế có ba dượng, có lẽ ngay cả Khinh Khinh đến thành phô A làm gì chú Lâm cũng không biết. ° Nói xong, cô lại gân Lâm Phổ, ngửa mặt ngây thơ hỏi: “Chú Lâm, chú có biết Khinh Khinh đến thành phố A làm gì không?”
thất rat nhiên là chú biết, Tiểu Thư, từ nhỏ tình cảm của bọn cháu đã tốt, chuyện nhà chúng tôi làm cho cháu chê cười rồi, lần này ba mẹ cháu không tới sao?”
Vân Thư lắc đầu, muốn chuyển chủ đề ư? Ha ha, mơ đi.
“Vậy chú Lâm, chú nói xem Khinh Khinh đến thành phố A làm gì?”
“Chơi, chơi chứ gì.” Lâm Phổ một lần bị mây tiểu bối trào phúng trước mặt mọi người khiến ông ta sắp tăng huyết áp.
Vân Thư chậc chậc lắc đầu: “Cậu ấy đến đây là dẫn ông nội Lâm đi khám bệnh.”
“Ông xã, anh nói chú Lâm lớn như vậy còn nói dối. Tức giận không?”
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Tức giận, yên tâm, chồng sẽ không hợp tác với người có nhân phẩm không tốt.”
“Ông xã là tốt nhát, là đẹp trai nhất.”
Bữa tiệc hôm nay mọi người phát hiện ra hai điểm, thứ nhất: Giang Quý là một tên lưu manh, nói chuyện không biết lớn không biết nhỏ. Thứ hai: Tạ Mẫn Hành thật sự rất chiều vợ, cưng cô gái nhà họ Vân thành dáng vẻ gì rồi.
Vân Thư đánh giá cũng tàm tạm rồi, đừng được một tắc tiên một thước, dù sao đó cũng là ba ruột của Lâm Khinh Khinh, mỉa mai một lúc xã giận là được rồi.
Nhưng Giang Quý sao có thể kết thúc như vậy được?
“Nêu hôm nay ông dám dẫn Khinh Khinh đi thì tôi sẽ đập phá nhà ông.
Lâm Khinh Khinh đi đầu cũng được, nhưng không thể đến nhà ông.”
Hôm nay Lâm Phổ đã mát hết mặt mũi, xung quanh. chỉ trỏ ông ta sắp chôn vùi ông ta rôi.
Lâm Khinh Khinh không ngờ vì xã giận, bắt bình thay cho mình, Giang Quý và Vân Thư lại đối phó với ba trước mặt mọi người.
Lâm Khinh Khinh hận không?
Bây giò có thể thấy cô ấy không hận.
Nhưng cô ấy thực sự không hận sao?
Hận của cô ấy đã sóm len vào trong xương cốt, nồi liền làm một thẻ, nhìn thấy mặt mũi của bọn họ, Lâm Khinh Khinh rất muốn xé nát.
Mẹ chết như thế nào? Bà nội chết như thế nào? Em trai trở nên ngôc nghếch như thế nào? Nếu Lâm Khinh Khinh nói không hận thì ai sẽ tin?
“Được rồi, đây là bữa tiệc của người ta. Anh Giải: Quý, Tiểu Thư, tổng giám đốc Tạ, chúng ta cùng đi thăm đứa nhỏ đi?” Lâm Khinh Khinh luôn nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy, lời nói của cô ây không cho Lâm Phổ chút mặt mũi, thậm chí toàn bộ quá trình cũng không gọi ông ta một tiêng.