“Miếu, là miếu thổ địa!” Tô An Lâm từ bỏ việc truy sát, quay đầu nhìn về nơi được gọi là miếu thổ địa kia. Ngôi miếu này trông điêu linh đổ nát, mái nhà dường như đã bị hỏng, bên cạnh còn có mấy túp lều lỗ chỗ xiêu vẹo, không biết những túp lều này được dùng để làm gì, các bức tường bên ngoài thì loang lổ mục nát, đã lâu không có người ở. “Nơi này thật sự có miếu thổ địa.” Ngô Sương xách kiếm, dọn dẹp đám hoa cỏ chặn đường ở phía trước,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.