Rất rõ ràng nơi đó chưa bị người khác biết, nếu không, tòa nhà xây dở đó đã bị phong tỏa từ lâu rồi. Đang nghĩ vậy, cô gái ốc đồng trên bàn cũng tỉnh dậy. Nhưng nàng không bò ra khỏi vỏ ốc, lúc này, khóe mắt nàng còn đọng giọt nước mắt. Vừa nãy nàng nhớ đã nằm mơ một giấc dài. Mơ thấy hồi nhỏ của mình, mơ thấy cảnh mình và tộc người thất lạc nhau. Đó là nỗi đau trong lòng nàng. Lần đó sau khi thất lạc, một mình nàng sống, cô đơn đau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.