Vương Bình Thủy nghĩ lại mà sợ: “Tôn huynh nói đúng.” “Chuyện đã rồi, chúng ta sắp xếp đồ của Phí gia ra khỏi thành trước thôi.” “Ừm, việc này không thể chậm trễ.” Vương Bình Thủy nhìn sắc trời bảo: “Nhưng mà hình như Phí gia còn vài người sống sót.” “Vừa nãy ta đã giết một người trong số họ…” “Vậy…diệt cỏ tận gốc thôi, nếu không những kẻ may mắn sống sót của Phí gia sẽ hận chúng ta.” “Ta cũng nghĩ như thế, đi cùng nhé?” “Đi cùng thôi.” Vương Bình Thủy gật đầu, hắn biết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.