“Ồ, ngươi không cần cảm ơn ta, mọi người đều là thành viên của Sơn Hải Bang, những việc nhỏ nhặt này là chuyện ta nên làm.” “Tô An Lâm, ngươi quá đáng quá rồi đấy.” “Quá đáng? Cố đường chủ, thế này có gì mà quá đáng? Tại sao ta lại không cảm giác được?” Tô An Lâm quan sát, không hề để bụng. Cố Trọng hừ lạnh: “Thôi, thôi, bắt người quan trọng hơn, nhưng mà Tô An Lâm, một lát nữa ngươi phải cẩn thận, đường sá xa xôi, ta sợ ngươi không chịu nổi...Bị lạc mất!”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.