Hắn lại còn ngủ ngon như vậy, không hề có vẻ lo lắng, làm sao hắn dám chứ?” Ngược lại là Phương Linh rất hiểu chuyện. Nàng ta thấy ánh mắt Đệ Ngũ Tĩnh Di không vui vẻ gì, vội vàng đẩy Tô An Lâm đang nghỉ ngơi. “Công tử, tỉnh dậy đi.” Tô An Lâm mở mắt, nhìn xung quanh, gió khẽ thổi qua mặt, không khí hơi ẩm ướt. “Ừm, môi trường ở đây rất tốt!” Tô An Lâm đứng lên, nhẹ nhàng nhảy xuống. Hắn giống như cán bộ lãnh đạo, đứng chắp hai tay sau lưng,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.