Lúc này, mấy người họ đều sững sờ, người này lại không cho họ ăn cơm. Không còn cách nào, mấy người họ chỉ có thể tránh sang một bên. “Tô huynh, có thể cho ta mượn năm tờ minh tệ được không, trở về ta sẽ trả lại cho ngươi.” Diệp Lượng đi qua nói. Tô An Lâm không muốn vô duyên vô cớ đắc tội người khác, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ cho người khác vay tiền. Buổi tối hắn còn phải ăn cơm, nếu cho vay tiền, thì mình ăn cái gì đây? Ai...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.