“Ngươi gấp cái gì? Ta còn chưa ăn no sao có thể lấy lễ vật ra ngay được?” Tô An Lâm muốn trêu chọc Trần Như Huyên, hắn phát hiện dáng vẻ sốt ruột của Trần Như Huyên cũng rất thú vị. “Ngươi cố ý làm ta tò mò, ngươi thật xấu xa.” Thấy dáng vẻ gian xảo của Tô An Lâm, sao Trần Như Huyên không biết Tô An Lâm đang nghĩ gì được. “Như Huyên, đã lâu không gặp, chúng ta qua đó ngồi một lúc nhé.” Chính vào lúc này, Phương Trọng bước đến. Trong mắt hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.