“Đừng… đừng chạm vào ta, để ta yên tĩnh.” Tô An Lâm có thể hiểu tâm trạng lúc này của Phương Vận Đổi lại nếu là hắn, gặp phải chuyện như này, sợ rằng cũng chẳng vui vẻ gì. Bình tĩnh lại một lúc, Phương Vận hít sâu một hơi. “Hòn đá đâu?” Tô An Lâm đưa qua, bên trên còn dính chút nước. Không thể không nói, cũng may hòn đá này tròn nhẵn đến dị thường, còn là đá cuội, cho nên mới có thể lôi ra dễ dàng. Nếu không… Tô An Lâm nghĩ cũng sợ. “Đáng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.