Nhưng Đoạn Dĩnh ở bên cạnh lại cười nói: “May mà bọn ta không nịnh bợ đó.” “Cho nên ta thích nói chuyện với các ngươi, rất dễ chịu.” “Hôm nay ăn cơm ở chỗ ta đi.” Tô An Lâm đề nghị. Lúc này, Trần Như Huyên từ bên ngoài đi đến. “Ăn cơm à, ta muốn ăn gà con hấp nấm, phải bỏ nhiều nấm một chút nha.” Trần Như Huyên hô to. Tô An Lâm ngạc nhiên: “...” “Sao ngươi lại tới đây?” “Phụ thân ta bảo ta đến, nói là ngươi đã cứu mạng của ông ấy,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.