“Cầm Tiên Tử!” Đám đệ tử Hoàng Hương, Thu Diệp thấy Cầm Tiên Tử giá lâm đều cuống quít đứng dậy, vẻ mặt kính sợ. Cầm Tiên Tử khẽ gật đầu lên tiếng: “Ta không ngờ mọi người đang ăn tối, không làm phiền các ngươi chứ?” “Không đâu, vừa mới ngồi xuống thôi.” Tô An Lâm mỉm cười nói: “Hay là...ngươi cũng ăn cùng nhé?” Suýt nữa Cầm Tiên Tử đã gật đầu đồng ý, nhưng nàng lo lắng nếu mình ngồi chung sẽ quấy rầy hứng thú của họ. Nàng tuy bá đạo nhưng không có nghĩa là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.