Phương Linh thở dài nói: “Từ sau khi ngươi đi, ta đã mở một cửa tiệm bán đan dược, miễn cưỡng cũng duy trì được kế sinh nhai, sau đó ta quen biết được một tiểu tỷ muội, nàng giới thiệu ta đến đây làm người tiếp khách… Phương Linh xấu hổ, nhưng vẫn nói ra sự thật. “Chắc ngươi cũng cảm thấy ta không ra gì nhỉ.” “Không có, ngươi cũng không trộm không cướp gì của ai.” Tô An Lâm khẽ nhún vai, nói: “Thấy hiện giờ ngươi sống tốt, ta cũng yên tâm rồi.” “Ừm, phải rồi,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.