“Khụ khụ, Cầm Tiên Tử, lần sau loại việc nặng nhọc này để ta làm!” Hết cách, hiệu suất giết người của Cầm Tiên Tử quá cao, lăn lộn với nàng, sẽ phải đói chết. Cầm Tiên Tử nói: “Bây giờ ở nơi này cảnh giới của mọi người đều như nhau, một mình ngươi đối phó nhiều như vậy, vẫn là hơi khó khăn.” Ta cảm thấy ngươi lo lắng quá rồi. Trong lòng Tô An Lâm than phiền, lắc đầu: “Đi thôi.” Đẩy cửa ra, sương đen nồng nặc phả vào mặt! Đây chính là sương độc. Ba...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.