Bởi vì sau khi Lương Tĩnh Như hát bài này ở tình ca Á Châu thì gần như phố lớn ngõ nhỏ đều phát ra. Cho dù có đi ở đường nào thì bên trong loa cũng sẽ phát ra âm thanh, giọng hát quen thuộc này “đã quyết định rồi, người ta có nói thế nào thì em cũng không để ý, chỉ cần anh cũng như vậy thôi…”
Có người thống kê thấy tần suất xuất hiện bài hát này, ba ngày cuối cùng chiếm lượng lớn, ai đã đi ngang qua mà nghe thấy thì đều không bỏ qua được. Bài hát này đã trở thành tiêu điểm của năm đó, đứng đầu bảng xếp hạng.
Tỉ lệ phổ cập quá rộng, từ những cụ lão 80 tuổi đến những đứa trẻ 8 tuỏi đều có thể ngâm nga vài câu. Cho nên muốn hát bài hát này cho tốt, hơn nữa lại trổ hết tài năng thì thật sự không phải chuyện đơn giản.
Đường Trọng có thể hát ra được tình cảm giống như vậy hay không?
- Bản Bản.
Bạch Tố quát Trương Hách Bản, tránh cho cô đả kích Đường Trọng, tránh để tên có tính tình thối tha này bị chọc giận lại xua tay rời đi. Cô nói:
- Yên lặng nghe Đường Trọng hát đi. Nói không chừng cậu ta có thể mang cho chúng ta một sự bất ngờ nữa đấy. Lần trước cháu nói cậu ta không biết nhảy, không phải cậu ta nhảy rất tốt đó sao? Cháu lên mạng nhìn xem bao nhiêu người vẫn còn nói về clip nhảy của bọn cháu ở lễ kỷ niệm 200 năm thành lập đài truyền hình Minh Châu.
- Lần trước là mọi người không tin anh ta sẽ nhảy được.
Trương Hách Bản hắc hắc cười:
- Lần này cháu cho rằng anh ta không biết hát. Cho dù biết hát thì cũng không hát hay.
- Hừ! Dù sao tôi cũng tin tưởng Tiểu Tâm Tâm.
A Ken tức giận nói:
- Tiểu Tâm Tâm đáng yêu như thế, sao lại có thể không biết hát chứ? Còn nữa, giọng của Tiểu Tâm Tâm cũng rất ôn nhu đấy.
Trương Hách Bản nhếch miệng nói:
- Tiểu Tâm Tâm của anh có đánh rắm ra thì anh đều nói là thơm sao?
- Có sao?
A Ken ra sức hít hà, nói:
- Tôi quả thật không thấy có mùi thối mà.
- …
- Mọi người có để tôi hát hay không đây?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Hát đi.
Bạch Tố và A Ken đồng thời nói.
- Vậy thì đừng nói gì nữa.
Đường Trọng nói.
- Ừm. Đừng có lên tiếng, đừng có lên tiếng.
Bạch Tố ra dấu “đừng có lên tiếng”.
Đường Trọng hắng giọng một cái, sau đó bắt đầu công tác chuẩn bị.
Bạch Tố, A Ken, Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm, bốn người vây quanh bốn phía, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.
1 giây…
2 giây…
Vài giây sau…
- Phù…
Đường Trọng khẽ thở:
- Mọi người có thể không nhìn chằm chằm vào tôi như vậy được không? Mọi người cứ như vậy làm tôi rất hồi hộp đấy.
- Hừ!
Trương Hách Bản bất mãn nói:
- Không phải là đang kiếm chuyện chứ? Nhân tài ca hát thì không sợ bị người khác nghe đâu.
- Tôi không phải sợ bị người khác nghe được.
Đường Trọng kiên nhẫn giải thích:
- Tôi nhìn vào mặt cô thì liền buồn cười…
- Vì sao?
Trương Hách Bản nghi ngờ hỏi.
- Bởi vì cô trông rất khôi hài.
Đường Trọng nói. Khuôn mặt của Trương Hách Bản rất nhỏ nhắn, hai má phúng phính, da thịt non mềm, đôi mắt căng tròn ngập nước không nháy mắt nhìn hắn. Thân thể nghiêng về phía trước, cổ áo T-shirt Spider Man hạ xuống lộ ra cái khe mê người và hai cục to tròn mềm mại. Nét mặt của cô chăm chú như vậy, lồng ngực của cô lại mê người như vậy, Đường Trọng thật sự không thể nào tập trung được.
- Anh chết đi.
Trương Hách Bản bị Đường Trọng chọc giận, cả người liền nhào lên người Đường Trọng, hai tay ôm chặt người hắn, miệng bắt đầu tìm chỗ hạ xuống.
Lúc này cô đã cắn lấy cổ Đường Trọng.
- Bản Bản, mau nhả ra. Cổ của Đường Trọng bị cháu cắn chảy máu rồi này.
Bạch Tố chạy tới can ngăn. Cô đã sớm quen với những chuyện như vậy rồi.
- Bản Bản, đừng cắn nát da nữa. Ôi chao ôi, đàn ông chảy máu là chuyện rất lớn đấy…
Lâm Hồi Âm thờ ơ lạnh nhạt, cái miệng nhỏ nhắn đang uống nước, giống như những chuyện đang xảy ra không liên quan tới cô chút nào vậy.
- Phì…
Cuối cùng Trương Hách Bản cũng nhả ra, không ngừng “phi” “phi”.
- Mặn chết mất.
- Biết cô sẽ cắn tôi nên hai ngày nay tôi đều không tắm rồi.
Đường Trọng nói. Hắn sờ lên vết thương trên cổ thì chỉ thấy có dấu vết hai hàm răng chứ không chảy máu. Xem ra cô gái nhỏ này đã hạ miệng lưu tình.
- Đáng ghét!
Nghe thấy Đường Trọng nói vậy, Trương Hách Bản không chịu được, nhảy khỏi ghế salon rồi chạy lên lầu đánh răng.
Thấy Trương Hách Bản lên lầu, Bạch Tố thúc giục nói:
- Đường Trọng, mau mau hát đi.
Cô cũng cho rằng Trương Hách Bản ở đây rất dễ bị quấy rầy, làm cho Đường Trọng không thể nào hát được.
Đường Trọng khẽ gật đầu, nói:
- Cho tôi một chút âm nhạc đi.
- Tôi đến đây.
A Ken chạy đến laptop rồi tìm bài “dũng khí” bản beat.
Đường Trọng nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng đung đưa theo điệu nhạc.
- Đã quyết định rồi, người ta có nói thế nào thì anh cũng không để ý…
Hai câu đầu tiên Đường Trọng không được lưu loát lắm, cũng không thể hiện được cảm xúc trong đó.
Người biết ca hát có rất nhiều, cho dù tồi tệ đến đâu thì đều biết ca hát. Nhưng người có dũng khí hát trước mặt người khác thì đã ít lại càng thêm ít.
- Chỉ cần em cũng vậy, anh nguyện ý đi cùng em đến chân trời góc biển. Anh biết mọi thứ sẽ không dễ dàng…
Thời gian dần trôi, Đường Trọng dần dần chìm vào trong ý cảnh của lời ca.
Hắn nhớ tới ánh mặt trời, nhớ tới mái nhà ngục giam Hận Sơn, nhớ tới thời gian tự do tự tại kia, nhớ tới ngọn núi xanh xanh, dòng nước mát kia, nhớ tới lò gạch gao vút trong mây, ống khói luôn nhả khói đen..
Đường Trọng thích đánh nhau, thích nhảy múa, thích khiêu vũ, thích học phi tiêu vào tảng đá với chú thọt, thích mở khóa trộm, thích phối chế xuân dược..
Hắn thích thơ Đường Tống, thích viết chữ bằng bút lông. Hắn cũng giống như trăm ngàn sinh viên khác, cũng thích nghe nhạc, cũng thích ca hát.
Mỗi khi được nghỉ hai ngày, khi các phạm nhân hắn quen biết đều đang bị giam hoặc lao động, Đường Trọng luôn một mình leo lên nóc nhà ngục giam rồi lấy máy ghi âm từ trong ngực ra. Trong đó có bài của Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu, Thủy Mộc, không thì là Lương Tĩnh Như. Sau khi hắn nghe từ đầu đến cuối xong thì lại nghe từ cuối lên. Khi đó, người có băng ghi âm là một chuyện rất hiếm. Lúc Đường Trọng học ở trong trường trung học trên núi kia, hắn quả là một tên đẹp trai giàu có trong trường.
Mỗi người đều có thời kỳ trưởng thành. Lúc đó Đường Trọng ngẫu nhiên cũng ngẩng đầu lên một góc 45 độ rồi nhìn vào bầu trời, tự hỏi con người xuất hiện như thế nào, mình từ đâu tới và muốn đi đâu? Còn có các loại triết lý thật rắm chó và vài vấn đề không có lời giải.
May mắn chính là những vấn đề kia đều không có đáp án chứ không thì hắn cũng không thể nào cho Bạch Tố niềm vui ngày hôm nay được.
“Chúng ta đều cần dũng khí
Tin tưởng cùng đi với nhau
Trong biển người chen chúc như thủy triều kia anh có thể cảm thấy được em
Đặt tay anh trong tay em…”
Đường Trọng hát xong rồi nhưng không nghe thấy tiếng vỗ tay.
Chuyện này làm cho hắn chịu đả kích. Nhớ năm đó, khi hắn còn học năm nhất ở trường học tại Hận Sơn, hắn đã đạt được giải nhất đơn ca trong dịp tết nguyên đán. Tuy cả lớp chỉ có 35 người, 35 người thì chỉ có bảy người lên sân khấu. Một học sinh trong đó hát bài nhạc thiếu nhi “một con vịt”, một người khác lại hát ca khúc cách mạng “phương đông hồng”.
Hắn xấu hổ cười cười, nói:
- Tôi nói tôi hát không hay, mọi người lại không tin, chỉ là hát vu vơ mà thôi, cũng chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Hơn nữa thời gian dài tôi đã không hát rồi…
- Tiểu Tâm Tâm!
A Ken hét ầm lên.
Hắn nhảy dựng lên khỏi ghế salon rồi nhào về phía Đường Trọng.
Đường Trọng nghiêng sang một bên, cô ấy… à không, là hắn, đâm đầu ngã vào ghế sô pha bên cạnh.
Dù vậy mặt mũi hắn ta vẫn vô cùng phấn khởi, giống như là tình yêu đang dâng trào vậy. Hắn ta gào lên:
- Tiểu Tâm Tâm, cậu đúng là thiên tài, là thiên tài mà. Người ta yêu cậu chết mất thôi. Người ta thật sự yêu cậu chết mất đấy…
Đường Trọng hoàn toàn không nhìn A Ken thổ lộ mà quay sang nhìn Bạch Tố đang chằm chằm nhìn mình, con mắt rực sáng như sói đói. Hắn hỏi:
- Cô cảm thấy tôi hát được không?
- Rất hay.
Bạch Tố nói:
- Vô cùng trong trẻo.
- Đây là ý gì?
Đường Trọng hỏi.
- Cậu không hút thuốc đúng không?
Bạch Tố hỏi.
- Không hút.
Đường Trọng nói.
- Không uống rượu?
- Thỉnh thoảng sẽ nhấm nháp một chút.
- Cậu đã sống trên núi nhiều năm, âm thanh vốn đã rất thuần túy, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ trong lành, không bị ô nhiễm chút nào. Hơn nữa vừa rồi cậu đã đưa tình cảm của cậu vào trong đó, tôi cũng đã hòa mình vào trong ý cảnh của lời ca rồi. Tôi sắp khóc đến nơi rồi đây này.
- Thì ra tôi lợi hại như vậy sao?
Đường Trọng kinh ngạc nói:
- Tôi cũng không biết mình hát tốt như vậy. Bạn cùng phòng kéo tôi đi hát Karaoke thì tôi đều từ chối. Trừ lần hát giành giải thưởng ở trường ra thì từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng hát bao giờ. Tôi còn nghĩ rằng tôi hát không hay nữa.
Nghĩ đến thân thế của Đường Trọng, trong lòng Bạch Tố cũng âm thầm thở dài, nói:
- Trên đời có thiên lý mã thì cũng phải cần có Bá Nhạc. Cậu sinh sống trong ngục giam thì làm gì có nhiều người thưởng thức chứ? Thế nhưng mà Từ Tam Kim không nghe cậu hát bao giờ sao?
- Thật ra ông ta có bảo tôi hát nhưng tôi không đồng ý.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Hơn nữa lúc tôi ở cùng với ông ấy thì chủ yếu là nói về chuyện khiêu vũ. Ông ấy dạy, tôi học. Những thời gian khác thì bọn tôi đều bận rất nhiều chuyện.
Có lẽ là do nhân duyên bản thân vô cùng thê thảm, Thiên Vương lão sư Từ Tam Kim là một tên rất quái gở. Ở trong tù ông ta bị người khác bắt nạt, Đường Trọng đã giúp ông ta một lần. Vì thế ông ta liền nói cho Đường Trọng là ông ta biết khiêu vũ, hỏi Đường Trọng có muốn học không. Đường Trọng thấy khiêu vũ là chuyện rất hay, cũng giữa vào đó mà ra vẻ ghê gớm được, nói không chừng lên đại học còn có thể dựa vào môn này mà tán đổ hoa hậu giảng đường, hoa khôi của hệ, hoa khôi các lớp và các cô nàng xinh đẹp nên đã sảng khoái đồng ý.
Có một lần Đường Trọng đưa cho Từ Tam Kim một ít rượu, Từ Tam Kim uống ừng ực một hơi hết sạch, sau đó con mắt đỏ lên, bắt đầu khóc lóc, giữ lấy tay Đường Trọng, hỏi Đường Trọng có thể hát được không, có thể hát bài “chúng ta yêu nhau rất hạnh phúc” được hay không.
Đường Trọng đồng ý nhưng Từ Tam Kim không nghe được. Bởi vì lúc đó ông ta đã say như chó chết, nằm liệt dưới chân bàn.
Về sau Đường Trọng mới biết bài hát “chúng ta yêu nhau rất hạnh phúc” là bài hát thành danh của vợ ông ta. Ông ta đã soạn bài hát, vũ đạo MV cũng do ông ta tự bố trí, hơn nữa còn đảm nhiệm nhân vật nam chính bên trong ca khúc. Ở trong MV, bọn họ là một đôi trai tài gái sắc, thâm tình chân thành, lúc hai mắt nhìn nhau, dường như trong mắt có thể nhỏ ra mật ngọt vậy.
Về sau này, ông đã giết cô ấy.