Trước kia, bà biết Đường Trọng sống vô cùng khổ, nhưng chưa hề tận mắt nhìn thấy. Thậm chí bà còn an ủi chính mình, bởi bà có lòng tin rằng lão râu dài sẽ có thể chiếu tốt cho Đường Trọng.
Hiện giờ, Đường Trọng đang sống sờ sờ, đứng trước mặt bà, mấy cái vết lớn vết nhỏ chằng nhịt đang nổi hẳn lên xuất hiện trước mắt bà khiến cho tâm tình trở nên khó có thể khống chế nổi.
Bà chạy ra gọi Văn Tịnh tới, giọng điệu căm thù nói:
- Mau đi thăm dò đi, tôi không chỉ muốn tư liệu sát thủ, còn phải biết được kẻ nào sai cô ta làm chuyện này.
- Vâng thưa phu nhân.
Văn Tịnh thoáng nhìn qua vết thương trên người Đường Trọng rồi dời đi.
- Cái đám cảnh sát kia làm cái gì không biết? Sát thủ cũng bị Đường Trọng chế ngự rồi, bọn họ còn không tìm nổi thân phận của sát thủ sao? Đến sát thủ là ai cũng không biết, trông mong vào bọn họ thì làm sao có khả năng tìm được hung thủ phía sau đây?
Khương Khả Nhân rất muốn nổi giận, nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
Một người phụ nữ nhã nhặn nổi bão thì khiến cho người khác có một cảm giác không rét mà run.
Khương Khả Khanh tới bên Đường Trọng, chậc lưỡi rồi cười hì hì:
- May mắn là cậu không việc gì không là bà ta sẽ xé tôi ra làm mấy mảnh mất.
- Có quan hệ gì tới cô? Làm sao chị phải xé cô chứ?
- Đường Trọng là vì cứu em mới bị thương. Bằng không sao em lại bình an được?
Khương Khả Khanh ngược lại là một người phụ nữ vô cùng thành thực.
- Lúc sát thủ tới, hai người ở cùng một chỗ?
- Chúng tôi lúc đó đang tắm bùn….
- Tắm bùn hả?
Ánh mắt Khương Khả Nhân đảo từ em gái qua con trai rồi hỏi:
- Xinh đẹp tự nhiên?
- Đúng thế, chúng tôi cùng tới đó mà.
Khương Khả Khanh thấy được biểu lộ của Khương Khả Nhân, biết là bà đang nghĩ tới một số chuyện không hay, nên tranh thủ nói sang chuyện khác:
- Mọi người có phát hiện không, Văn Tịnh dường như rất quan tâm Đường Trọng đấy. Vừa rồi khi cô ấy thấy được vết thương ở ngực Đường Trọng, ánh mắt ấy a, chị…dù sao Đường Trọng cũng không thích cô bé con nhà Đổng gia, mà Văn Tịnh còn chưa có bạn trai. Chị không phải nhận Văn Tịnh làm con gái nuôi sao? Nếu không cho hai đứa thân càng thêm thân đi, ghép chúng thành một đôi được không?
- Nói hươu nói vượn.
Khương Khả Nhân tuy ngờ vực vô căn cứ, nhưng bà cũng không tin em mình và con trai sẽ phát sinh loại chuyện đó. Bởi bà đối với tính cách Khương Khả Khanh khá là hiểu rõ, ngoài miệng thì có vẻ nói chuyện không cố kỵ, kỳ thực nhiều năm qua còn chưa có ai có thể động vào thân thể cô ta đâu.
- Em thấy Văn Tịnh cũng rất tốt mà.
Khương Khả Khanh thấy mình đã thành công đưa câu chuyện sang hướng khác, cười ha hả mà trêu chọc Đường Trọng.
- Vẫn còn đùa giỡn được. Mấy đứa không biết sợ sao?
Khương Khả Nhân đối với đứa em gái chả khác gì Hỗn Thế Ma Vương này cũng bó tay.
- Hai đứa mà lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì…..
- Yên tâm, em cũng không có chỗ nào dài ra, con chị cũng không bị ngắn đi chỗ nào hết. Chúng tôi không phải vẫn đang tốt đẹp đứng trước mặt chị sao?
Khương Khả Khanh ôm bả vai Khương Khả Nhân mà an ủi.
- Lúc đầu không phải là em đã nói với chị rồi à? Trên thế giới này không có cô nàng nào có thể là đối thủ của con chị mà. Cho dù là nữ minh tinh, hay là nữ sát thủ….em hoài nghi nữ sát thủ kia không phải bị hắn đánh ngã, mà hoàn toàn là dùng mỹ nam kế mà chinh phục đó.
- Cái này khoa trương quá rồi đấy nhỉ?
Đường Trọng cười khổ lên tiếng. Tuy rằng hắn biết Khương Khả Khanh dùng cách này để khiến cho Khương Khả Nhân chú ý tới việc khác, tránh lo lắng quá nhiều, nhưng cô có thể nói chuyện gì đó đáng tin được hay không?
Loại chuyện thổi phồng, giả dối quá mức này làm sao có thể khiến cho người ta sống cho nổi.
- Khoa trương cái gì? Dì nhỏ của cậu còn thiếu điều bị mê hoặc đây này. Chả lẽ cậu nghi ngờ ánh mắt của tôi sao?
Khương Khả Khanh tùy tiện nói.
- Rồi, rồi, rồi, hai người cũng đừng quấy nữa.
Khương Khả Nhân lên tiếng, rồi quay qua Đường Trọng:
- Để mẹ bôi thuốc cho nhé.
- Em bôi thuốc mỡ cho nó rồi chị à.
Khương Khả Khanh nói.
- Là thuốc gì đây? Hiệu quả thế nào? Trong nhà có thuốc chuyên chế để trị phỏng, để chị bôi lại cho nó lần nữa.
Khương Khả Nhân vẫn đứng ngồi không yên, lại bắt Đường Trọng ngồi im trên ghế salon, chính bà tay cầm một cái lọ nhỏ tới bôi thuốc cho hắn.
“Trên đời chỉ có mẹ là tốt, đứa trẻ có mẹ như bảo bối. Rời xa lòng mẹ, hạnh phúc tìm lại nơi đâu”
Trong lúc đó, Đường Trọng liền nhớ lại cái bài hát thiếu nhi thời còn bé.
Hắn ở ngục giam Hận Sơn, mỗi lần bị thú hoang trong rửng rậm làm bị thương, hoặc bị lão râu dài đánh thì lão cũng chỉ ném cho một lọ thuốc mỡ, không nói một lời liền bỏ đi.
Hơn nữa, có lúc lão còn chả thèm ném cho một lọ thuốc, giống như lão căn bản không có thằng con trai Đường Trọng nào hết. Mặc dù lão mới đánh hắn xong.
Đường Trọng chỉ có thể tự lực cánh sinh, trong nhà có thuốc mỡ thì tự mình mò lấy để mà bôi. Còn nếu trong nhà hết rồi thì bản thân hắn phải tự nghĩ cách phối chế các loại thuốc mỡ mà bôi.
Đương nhiên, chỗ tốt ở đây chính là có thể đề cao được năng lực sinh tồn của hắn ở bên trong loại địa phương rừng sâu núi thẳm này.
Chỉ cần hắn còn một hơi thở, đã đủ để hắn tự cứu vớt lấy bản thân mình.
Giống như một câu nói của lão râu dài chính là: “Một người thợ săn ưu tú, không chỉ có hiểu cách giết con mồi, mà phải biết tự bảo vệ bản thân mình. Bởi vì, khi chưa giết chết mục tiêu thì còn khó có thể xác định được ai là thợ săn ai là con mồi đâu”.
Lão râu dài chính là dạy đỗ điên cuồng, Khương Khả Nhân chính là ôn nhu che chở.
Đây là chỗ khác nhau của cha và mẹ, không ai có thể thay thế được
Sauk hi bôi thuốc, Khương Khả Nhân liền giục Đường Trọng về phòng nghỉ ngơi. Nói rằng Đường Trọng đã trải qua chuyện nguy hiểm như thế, nhất định là mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Nghỉ ngơi tốt thì vết thương mới có thể hồi phục nhanh được.
Yêu cầu đó thì hắn không từ chối được, nên lại quay về phòng mình.
Nằm trên giường, Đường Trọng vẫn mãi không thể nào ngủ nổi.
Nghĩ tới thân phận sát thủ, nghĩ tới kẻ ở sau bức màn kai, còn nghĩ tới thân thể trần truồng của Khương Khả Khanh khi bị bùn bao phủ, một đóa hoa kiều diễm khi ở trong bể nước.
Mỗi một tấc da thịt đều trắng, mỗi một nơi đều đẹp.
Tổng hợp cái trắng, đẹp đó lại thì được tuyệt đại vưu vật vang danh toàn Yến Kinh, Khương Khả Khanh.
Thân thể hắn trở nên không nóng, một cỗ dục vọng cần phát tiết, không khống chế được bốc lên..
Chát!
Đường Trọng tát một cái lên mặt mình rồi tự mắng:
- Đó là dì nhỏ!
Đánh xong thì dục vọng còn không tiêu được, ngược lại còn hừng hực thêm.
Chát!
Đường Trọng lại thêm một cái nữa, mắng tiếp:
- Thật là một con yêu tinh mà!
Cộc cộc!!!
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Đường Trọng trầm mặc không đáp, coi như mình đã ngủ rồi.
Cọt kẹt!!!
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, tiếng bước chân nhu hòa bước vào chậm rãi.
Đường Trọng vẫn hô hấp như bình thường, không mở mắt. Coi như chính mình vẫn đang ngủ say a.
Tiếng bước chân dừng lại ở đàu giường, khoảng một phút sau, cô ta vậy mà lại bò lên trên giường của Đường Trọng.
Cô ta nằm bên cạnh Đường Trọng, cùng ngủ một chỗ, cũng không hề nhúc nhích.
Đường Trọng cảm thấy quân bách quá rồi, bà cô này muốn làm cái trò khỉ gì nữa đây?
- Cậu không muốn nói gì sao?
Khương Khả Khanh bắt chuyện.
Đường Trọng không trả lời.
- Tôi biết cậu còn chưa ngủ. Với năng lực cảnh giác của cậu thì khi tôi đứng ở trước cửa phòng thì cậu đã tỉnh rồi đúng không?
Đường Trọng bất đắc dĩ phải mở mắt, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt của Khương Khả Khanh đang nhìn hắn.
Thấy Đường Trọng cuối cùng cũng thừa nhận giả bộ ngủ, Khương Khả Khanh giảo hoạt trừng hai mắt, đôi lông mi dài chớp chớp.
Nhìn Khương Khả Khanh gần trong gang tấc làm cho cơn dục vọng của Đường Trọng chưa kịp tắt lại lần nữa bốc lên.
Dục vọng này là hồng thủy không tài nào ngăn nổi, là con ác ma đầu độc nhân tâm, là tất cả, là cả một đời….
Nó khiến người ta không khống chế được, cũng khiến cho người phải trầm luân,
Hô hâp của Đường Trọng trở nên ồ ồ, nhìn về Khương Khả Khanh con mắt cũng lộ ra vẻ đầy xâm lược và chiếm hữu.
Khương Khả Khanh chú ý tới cảm xúc của Đường Trọng liền hỏi:
- Cậu muốn tôi à?
Đường Trọng không đáp, xem như thừa nhận.
- Thấy ánh mắt này tôi cũng không ghét, nói rõ là…tôi cũng đồng ý cho cậu.
Khương Khả Khanh liền nói. Những lời này chẳng khác gì kèn hiệu công kích của chiến trường, là tiếng hoan hô nơi sân bóng, khiến cho người ta khó mà kìm nổi, nhiệt huyết sôi trào.
Đan điền bốc hỏa, máu chảy tới liên tục tới đầu…Đường Trọng còn chưa kịp có hành động gì, thì một câu tiếp theo của Khương Khả Khanh đã đá hắn từ trên thiên đàng thẳng vào mặt đất.
Hơn nữa là đập răng lên đất.
- Đáng tiếc, tôi lại là dì nhỏ của cậu.
Khương Khả Khanh thở dài.
Cô đưa tay khẽ vuốt mặt Đường Trọng:
- Tôi xinh đẹp, khiêu gợi như vậy, câu bị hấp dẫn cũng là chuyện thường. Nhưng mà chúng ta không cách nào tiến tới một bước nữa đâu. Bởi tiến tới chính là nguy hiểm.
- Dù sao bên cạnh cậu cũng không thiếu phụ nữ, cậu mà muốn giải quyết dục vọng thân thể thì tùy tiện gọi điện là được. Nếu như cậu ở Yến Kinh không có người thì tôi sẽ gọi hộ nhé? Cậu muốn solo hay là song phi, tùy theo yêu cầu, còn nếu không biết xấu hổ mà mở party lộ tiên thì tôi cũng không có ý kiến.
- Thế nhưng tôi lại là dì nhỏ, là em gái mẹ cậu, con gái bà ngoại cậu. Nếu như bị cậu ăn, hoặc tôi cho cậu ăn thì chúng ta sau này sao có thể ra ngoài gặp người đây? Tôi sẽ gọi mẹ cậu là chị hay cũng học cậu gọi là mẹ đây? Bối phận sẽ loạn hết lên cho coi.
- ……………….
- Tôi là một người phức tạp, nhưng thực chất tôi thích sự đơn giản hơn. Tôi cũng khát vọng được yêu, thế nhưng kinh nghiệm sống nhiều năm qua đã nói cho tôi biết, thứ giống như ánh sao sán trên bầu trời đó, mỗi ngày đều thấy, nhưng lúc muốn sờ thì không sờ nổi. Hiện giờ tôi cũng không muốn yêu, chỉ cần được yêu thôi…….
- Hử?
Đường Trọng kinh ngạc quay mặt qua, nhìn cái khuôn mặt mềm mại đáng yêu khiến người ta si mê kia của Khương Khả Khanh.
- Hử cái gì?
Khương Khả Khanh quát.
- Tôi không phải em gái mẹ cậu, chẳng phải con gái bà ngoại cậu, tôi với Đường Trọng cậu có cái quan hệ rắm gì? Cậu là thằng đàn ông động dục, còn tôi là cô gái đang phát xuân, chuyện đơn giản chỉ có thế……Còn chưa lên à?
- ………………