Không chết được người nhưng mà đau nhức đến chết a.
AK và Số 11 chật vật vô cùng, bọn hắn không thể nào nghĩ ra tại sao một lão già say rượu chân đi cà nhắc mà lại có thể mang tới thương tổn nặng đến như thế cho mình.
Vừa nóng, vừa giận, hơn nữa là xấu hổ và giận dữ.
Nếu để cho những tên đồng bọn kiêu ngạo kia biết được hoàn cảnh của bọn hắn, kiểu gì mấy tên đó sẽ không khách khí chút nào, chế nhạo bọn hắn tới chết cho coi.
Bọn hắn liền thu liễm lại tâm thần, thu hồi sự khinh thị của bản thân, bọn hắn muốn nghiêm túc mười vạn phần giết chết lão sâu rượu này.
- Giết hắn.
AK hung ác nói.
- Giết.
Số 11 phụ họa, giờ thì hắn cũng không muốn khuyên AK lưu con tin lại nữa, hắn cũng nghĩ giống AK rồi, phải giết chết cái lão già giảo hoạt này, để dùng cái mạng già của lão để rửa sạch sự thống khổ và khuất nhục của bọn hắn.
Rầm rầm rầm phanh ——
Mấy phát đạn liên tục đánh trúng cái lu nước, trên lu xuất hiện vài cái lỗ thủng, rồi từng vết nứt xuất hiện. Vết nứt càng nhiều, càng ngày càng lớn. Cuối cùng lu nước không tài nào chịu đựng được áp lực, “rắc rắc” một tiếng rồi vỡ tan tành.
Rầm rầm ——
Lu nước vỡ ra bốn phía thế nhưng đến cái bóng của lão sâu rượu cũng không thấy.
AK và Số 11 một trái một phải lao tới chỗ cái lu nước, một tên hướng vào phòng, một tên tia ra cửa sổ nhỏ ở trong phòng bếp, canh chừng.
Trên bệ cửa sổ có dấu nước đọng lại, chứng tỏ có người mới lăn qua, AK ra dấu, ý nói lão già đã bò ra ngoài từ cửa sổ rồi.
Số 11 khẽ nín thở, sát khí trong mắt dần tăng lên, hắn mãi mà không thể nào nghĩ ra được, lão già này đã què một chân, mà khi bọn hắn thấy lão ta đang nằm trên ghế, cái dáng vẻ già nua như có thể về chầu lúc nào cũng được, thế mà giờ lại chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ là sao?
- Đuổi.
AK vung tay, dẫn đầu chạy ra khỏi nhà.
Số 11 nhìn cái ô cửa nhỏ kia, cũng biết với cái hình thể to lớn như hắn không thể nào chui qua được, nên đang quay người chạy theo AK mà thôi.
Hai người ở trong sân tìm kiếm, nhưng không phát hiện ra lão sâu rượu đang trốn ở đâu. Thậm chí cả mấy giọt nước rớt từ trên người lão xuống cũng không có xuất hiện nữa.
- Chẳng lẽ lão lại biết đào hang à?
Trong lòng cả hai liền hiện lên một suy nghĩ như thế. Bọn hắn hiểu, năm đó đám người Hoa dùng chiêu đánh du kích thường thích chơi cái trò địa đạo, làm cho giống như là mê cung vậy.
Vút………..
Một viên đá nhằm thẳng hậu tâm AK bắn tới.
AK nghe tiếng gió liền tránh ngay. Thế nhưng hắn vẫn bị viên đá đó đánh trúng, tránh được trái tim nhưng cánh tay cầm súng kia của hắn lại ăn đủ.
Răng rắc,
Âm thanh xương đốt đứt lìa vang lên, toàn bộ xương cánh tay của hắn đã bị cắt đứt…..không, phải nói là đánh nát.
AK thấy đau đớn tận tim, rồi cánh tay phải đã mất đi sự khống chế. Khẩu súng DE còn đang nắm trong tay liền rơi xuống, đánh trúng ủng da của hắn.
Hắn đá một cái, đem khẩu súng bảo bối đó về phía Số 11 đang đứng.
- Lão ở đằng sau, ở ngay trong phòng.
Số 11 nhận lấy súng liền kêu lớn. Ngay sau đó hắn liền tìm một cái công sự che chắn, hướng súng vào trong nhà bắn liên tiếp.
Bọn hắn vừa rồi rõ ràng đã tìm hết trong phòng, những vẫn không biết được lão già đang ở đâu. Cũng do nguyên nhân đó mà bọn hắn yên tâm quay lưng về phía căn nhà nhỏ.
Nhưng khiến bọn hắn nghĩ mãi không ra là tại sao lão già có thể xuất hiện ở trong nhà đây?
Chẳng lẽ viên lựu đạn khói vừa rồi không hề có tác dụng gì với lão ư?
Lão sâu rượu chỉ lóe lên ở ô cửa sổ, rồi thân hình lại biến mất một lần nữa.
AK nằm trên đất kêu la, cánh tay bị thương khiến cho hắn đau đến mức toàn thân phát run. Nhưng hắn cũng hiểu bây giờ không phải là lúc kêu rên, hắn cố gắng lăn lộn, lăn qua lăn lại, cuối cùng đem toàn thân mình giấu sau một cái giếng nước.
- Giết lão đi. Bắn nát lão cho tao.
AK sau khi núp liền hướng qua Số 11 ở bên kia gào lên.
Số 11 cực kiêng kị cái lão già có thể xuất quỷ nhập thần này. Hắn móc từ bên hông ra một vật hình quả xoài bằng sắt. Sau khi kéo móc sắt liền ném thẳng vào bên trong nhà.
Oành……..
Một tiếng nổ thật lớn truyền tới, toàn bộ căn nhà đều bị chấn động.
Với uy lực của lựu đạn hình xoài này thì trong phạm vi hơn mười thước tuyệt sẽ không có dấu vết sự sống tồn tại.
Mặt mũi AK dữ tợn, cười lớn, nói:
- Đến giờ nhặt xác rồi.
- Chờ, chờ cái đã.
Số 11 cản lại. Hắn lại một lần nữa rút ra một quả xoài sắt từ trong ngực, kéo chốt, lần nữa đáp thẳng vào trong nhà qua đường cửa sổ.
Thật là hào sảng nha, dường như mấy quả xoài này không mất tiền vậy.
Oành………….
Nhà nhỏ lại thêm một lần nữa chấn động.
Cũng may nhà trong thôn đều dùng những hòn đá rắn chắc nhất mà xây nên, nếu không cả căn nhà đã sụp từ lâu rồi.
Hai quả xoài oanh tạc như vậy, Số 11 cũng cảm thấy không nên đùa nữa. Lão già dù có trốn trong hang hốc thì cũng sẽ bị những mảnh sắt khi nổ bắn cho thành tổ ong vò vẽ.
- Tao đi nhặt xác.
AK lên tiếng.
- Chú ý an toàn đấy.
Số 11 lên tiếng cảnh tỉnh, rồi cũng bước theo chân hắn. Hai tay hắn nắm chắc súng, nâng cao tinh thần đề phòng.
Bọn hắn cũng không tin, hai phát bom mà không oanh chết được lão già khốn khiếp kia ư? Chả lẽ lão có Kim Cương bất hoại chi thân à?
Không có.
Bọn hắn đã lục soát mọi ngóc ngách trong nhà nhưng vẫn không thể tìm được thi thể của lão già.
- Lão ở đâu cơ chứ?
AK khàn giọng hét.
- Đồ chó chết, mày trốn ở đâu rồi?
- Đồ con lợn.
Lão già vậy mà lại xuất hiện ở bên ngoài nhà, ná cao su trong tay lão nhắm thẳng vào AK đang ở trong phòng.
Vút……….
Một viên đá cực to lại bắn đi, hướng thẳng cái đầu của AK.
Phịch……….
Viên đá cùng cái đầu AK tiếp xúc nhau lần 1, rất không may, cái đầu của AK đã thua.
Đầu rơi máu chảy, óc tràn ra ——
Thời gian khoái hoạt vẫn luôn ngắn như vậy.
Đường Trọng đang ngồi kể cho Tô Sơn một ít chuyện lý thú mà hắn trải qua ở Hận Sơn, thì nhận ra được điều gì đó trong không khí.
Một cảm giác rất là kỳ quái.
Cảm giác tốt đẹp dần biến mất, gió không còn thổi, hoa cũng không thơm, côn trùng không kêu, chim không hót, cá cũng lặng im.
Toàn bộ thế giới tựa như đứng im, giống như sắp có một sự biến hóa nào đó.
Giác quan thứ sáu của người đàn ông, nhờ vào đó mà hắn đã bao lần tìm được đường sống từ chỗ chết.
Trước kia khi hắn có cảm giác như thế, không phải lão râu dài đánh lén thì cũng là một số kẻ muốn hại hắn không cẩn thận bị hắn cho xuống hố.
Giờ đây, hắn tin rằng đó cũng không phải ngoại lệ.
Đường Trọng liền ôm ngay Tô Sơn vào ngực, khi cô đang sợ hãi muốn giãy giụa hắn liền khẽ nói vào tai cô:
- Có người tới.
Tô Sơn muốn hỏi: “Có người tới anh ôm tôi làm gì?
Nhưng cô lại cảm nhận được sự khẩn trương và đề phòng của hắn, thậm chi cô còn cảm thấy được hắn đã ngừng hô hấp, cơ bắp liền căng cứng lên.
Trong nội tậm cô có một dòng nước ấm chảy qua, một cảm giác được bảo hộ an toàn.
Đường Trọng ghé vào bên tai Tô Sơn, nhỏ giọng dặn dò:
- Đừng có ngẩng đầu lên, ở dưới sườn núi có một tảng đá lớn, cô trốn ở sau đó khoảng…….năm phút, nếu như sau năm phút mà không thấy tôi quay lại thì cô liền chạy ngay xuống núi. Nhớ kỹ là đừng chạy vào trong thôn.
- Nhưng còn ông nội…..
Tuy bên tai có cảm giác ngứa ngứa, khiến cho cô không thoải mái nhưng cô vẫn cố nhịn lại, lo lắng khi mình làm ra động tác gì đó sẽ khiến cho hai người bị bạo lộ.
- Bảo vệ bản thân cho tốt. Đi mau.
Đường Trọng nói xong, vỗ một cái lên mông Tô Sơn, giống như một vị anh hùng nếu như muốn đuổi ngựa đi, hoặc giả muốn ngựa chạy nhanh hơn, thì chắc chắn sẽ vỗ vào mông ngựa.
Mặt mũi Tô Sơn tràn ngập xấu hổ, nhưng cô cũng hiểu bây giờ không phải là lúc đòi công đạo từ Đường Trọng. Khẽ quay đầu hậm hực lườm hắn, rồi hai khuỷu tay cô chạm đất, từ từ bò về phía trước.
Đường Trọng nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực, cái mông nhỏ của cô nàng trong lúc hoạt động thực là gợi cảm nha.
Soát…..
Âm thanh của giầy dẫm lên trên cỏ.
Tuy rất nhỏ thế nhưng với kinh nghiệm sống nhiều năm ở Hận Sơn của Đường Trọng thì hắn có thể biết rõ được đâu là bước chân người, đâu là bước chân vật. Nếu như là động vật hắn còn có thể đoán được nó là con gì nữa cơ.
Đán tiếc, đến chính là người. Hơn nữa là ba người.
Lúc đi trả nợ với ông nội, Đường Trọng đã đi hết thôn, hắn thấy đàn ông trẻ tuổi trong thôn rất ít, thế nên không có chuyện một đám lên núi/
Mà thợ săn đại đa số sẽ đi giầy rơm hoặc là giày đế vải mà vợ họ làm, sao lại có âm thanh trầm ổn nhưng giày da, ủng da được chứ?
Tiếng bước chân càng gần, nhưng không hề có tiếng nói.
Thậm chí, đến âm thanh hô hấp cũng vô cùng nhỏ.
Càng như thế, càng khiến cho Đường Trọng thấy được áp lực to lớn.
Cao thủ, người đến đều là cao thủ, cao cao thủ.
Đường Trọng thầm kêu mệnh khổ, bởi lần này hắn ra ngoài vô cùng bí mật, hầu như không có mấy người có thể biết được hành trình của hắn.
Thế nhưng lại có kẻ theo được chân hắn tới tận Đông chi hương, một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài Ngũ Lĩnh thôn ư?
Bọn hắn tới là kiếm mình, ông nội liệu có an toàn?
Nếu như bởi vì chính mình mà ông gặp nạn thì lần thăm thân nhân có ý nghĩa gì đây?
Tâm loạn như ma!
Thế cục đối với Đường Trọng vô cùng bất lợi. Hắn nghe được từ bước chân thì ba tên tới này thân thủ khá là bất phàm. Mà bên mình thì còn một lão già què với Tô Sơn, trói gà không chặt, có chuyện gì thì bản thân vừa bảo hộ hai người họ vừa sống mái với địch nhân, phần thắng quả thực không lớn.
- Nếu lão râu dài ở đây thì tốt.
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng.
- Hoặc giả mang theo Hòa thượng và Lôi Đình đi cũng còn tốt hơn bây giờ.
Đáng tiếc là hắn đã để hai người họ ở Yến Kinh theo dõi Quan Tâm rồi, còn Khỉ mặt gầy thì đi tìm kiếm tung tích của Kim Cương ở Minh Châu. Trên tay hắn giờ chẳng còn ai để dùng nữa rồi.
Lấy một địch ba, không muốn chết thì cũng đành khiến cho bọn họ phải chết.
chắn mấy thằng này chưa có đọc qua tiểu thuyết của Cổ Long, nên không biết được câu nhắc nhở của ông với mọi người: “đừng có mà trêu chọc trẻ nhỏ và người già”!