Mặt Thu Ý Hàn càng đỏ hơn. Đó là chuyện lúc trước. Vì bảo đảm an toàn nên cha mẹ không cho phép cô tiếp xúc với người lạ, trẻ con cũng không được. Bên cạnh cô có rất ít bạn. Bởi vì Thu gia và Cơ gia là thế giao nên ngày lễ ngày tết Thu Hồng Đồ và Trương Vân đều dẫn theo Thu Ý Hàn và người nhà đến tụ hội. Thu Ý Hàn vô cùng sùng bái Cơ Uy Liêm hơn cô vài tuổi mà đã biết rất nhiều thứ, còn có thể đi xe đạp. Cả ngày cô đều đi theo sau mông hắn như một cái đuôi nhỏ. Lúc nhỏ Cơ Uy Liêm cũng rất có phong độ của thân sĩ, vô cùng quan tâm chăm sóc Thu Ý Hàn. Quan hệ của hai người rất tốt, có thể dùng bốn chữ thanh mai trúc mã để hình dung. Mỗi lần tụ hội kết thúc, khi Trương Vân muốn dẫn Thu Ý Hàn đi, Thu Ý Hàn đều mười vạn phần không muốn, khóc sướt mướt không chịu đi. Đoạn tình cảm này giằng co dữ dội nhiều năm. Mãi cho đến trước khi Thu Ý Hàn thi vào Nam Đại, Cơ Uy Liêm đều lấy thân phận Anh hai để chăm sóc Thu Ý Hàn. Thu Ý Hàn thi vào Nam Đại, Cơ Uy Liêm đã được người nhà nhắc nhở phải phát động thế công với Thu Ý Hàn. Không ngờ lúc Thu Ý Hàn mới khai giảng đã gặp Đường Trọng, một chàng trai quen biết trong thời gian rất ngắn nhưng ảnh hưởng rất sâu đến cô. Thu Ý Hàn từ chối hắn, hơn nữa còn thân mật với Đường Trọng. Vì thế Cơ Uy Liêm muốn trả thù Đường Trọng. Chỉ là đạo cao một thước, ma cao một trượng. Hắn không thể tổn thương Đường Trọng, ngược lại còn bị tên ma đầu Đường Trọng chế phục. Nghe xong lời Trương Vân nói, Cơ Uy Liêm đứng sau cha thầm thở dài. Lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ hắn và Thu Ý Hàn là một đôi trời sinh. Ngay cả bản thân hắn cũng đều cho rằng như vậy. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn duy trì thân mật với Thu Ý Hàn nhưng không khiến cô thấy phiền chán, vẫn giống như anh hai bảo vệ bên cạnh cô, bảo vệ sự an toàn của cô, xua đuổi những nam sinh có tình cảm theo đuổi. Nhưng kế hoạch không bằng biến hóa. Lúc người Cơ gia đang lo lắng đợi Thu Ý Hàn tốt nghiệp đại học thì sẽ cầu hôn thì lòng của Thu Ý Hàn đã thuộc về một người đàn ông khác. Anh hai trước kia bây giờ trở thành anh trai vĩnh viễn. Chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Thu Hồng Đồ xua tay áo, nói: - Ngồi cả đi. Cũng không phải lần đầu tiên tụ hội. Nhưng vừa rồi nghe bọn họ nói vậy, tôi lại nhớ ra một việc. Lão Cơ à, hai ta đã lâu ngày không đánh cờ rồi. - Vậy đánh cờ thôi. Cơ Trung Hành nói. Ông ta ở địa vị cao đã lâu, trên người cũng sinh ra khí thế, đứng cạnh đầu sỏ buôn bán Thu Hồng Đồ cũng không rơi vào thế hạ phong chút nào. Thu Hồng Đồ và Cơ Trung Hành ngồi trên ghế lô triển khai trận chém giết trắng đen. Cơ Uy Liêm ngồi một bên xem cờ rót trà. Lâm Chi và Trương Vân, hai người phụ nữ này đương nhiên ngồi nói chuyện làm đẹp giữ chồng. Thu Ý Hàn bị kéo ngồi một bên trở thành người tiếp khách trầm mặc.
Cô không nói chuyện nhiều, đều là người lớn hỏi một câu thì mới trả lời một câu, giống như ngoan ngoãn hiểu biết. Thế cờ của Thu Hồng Đồ mở rộng, cho dù ở góc nào thì cũng lợi hại nhất, chỉ quan tâm thắng bại toàn cục. Cơ Trung Hành đánh cờ chắc tay, cẩn thận tính kế, cho dù sức cờ hơi không bằng thu Hồng Đồ nhưng cũng không có sai lầm lớn. Lúc Trung Hành nói nghỉ ngơi, Thu Hồng Đồ liền bưng chén nước trà bên cạnh lên uống một ngụm, người hỏi: - Vài năm này Uy Liêm phát triển không tệ. - Chú, nếu người khác nói cháu như vậy, cháu cũng có thể thản nhiên chấp nhận. Nhưng là chú nói như vậy, cháu lại đứng ngồi không yên. Vài thành tích của cháu sao có thể nói ra trước mặt chú được? Cơ Uy Liêm khiêm tốn lấy lòng nói. Mỗi người thành công đều vô cùng ngẫu nhiên. Cơ Uy Liêm có thể được gia tộc coi trọng, có thể đạt được thành tích hiện tại, được bạn bè công tử Minh Châu xưng là công tử đệ nhất Minh Châu, thật sự có chỗ hơn người. Thu Hồng Đồ nhìn thẳng về phía Cơ Uy Liêm, người trẻ tuổi, kiêu ngạo một tý cũng không phải chuyện xấu. Lấy tuổi hiện tại của cháu mà đã có được thành tích hôm nay, về sau sẽ càng phát triển khó lường. Chờ đến lúc cháu đến tuổi của chú rồi, nói không chừng sẽ bỏ xa chú mất. Thế giới bây giờ là của người trẻ tuổi các cháu. - Cảm ơn chú đã cổ vũ, cháu nhất định sẽ cố gắng. Cơ Uy Liêm mỉm cười nói: - Không dám so với chú nhưng cháu sẽ cố gắng lấy chú làm chuẩn. - Hai nhà chúng ta thân nhau. Từ nhỏ đến lớn chú cũng đối xử với cháu như đối với con cháu của chú. Hôm nay là yến tiệc của riêng hai nhà chúng ta, có một số chuyện chú cũng nói thẳng. Thu Hồng Đồ cầm chén nước trong tay, nhìn Cơ Uy Liêm nói: - Chúng ta thường xuyên nói thương trường như chiến trường. Thật ra chiến trường cũng chính là ván cờ này giữa chú và cha cháu. Cho dù chú to gan hào phóng thế nào thì cha cháu đều cẩn thận chặt chẽ. Chúng ta đều có một điểm giống nhau là cố gắng không phạm sai lầm. - Người trẻ tuổi phạm sai lầm không đáng sợ, bởi vì còn có cơ hội sửa lại. Nhưng sửa lại chẳng lẽ không cần thời gian? Không cần trả giá? Lúc cháu sửa chữa sai lầm, đối thủ cạnh tranh của cháu có lẽ đã vượt qua cháu rồi. - Giao người có thể giao, làm việc có thể làm. Đứng thẳng, đi vững, tài năng thì sẽ càng có tương lai rộng lớn lâu dài. Thu Hồng Đồ giống như người cha nghiêm nghị nói với Cơ Uy Liêm. Trong lời nói có ẩn ý nhắc nhở. Cơ Uy Liêm hiểu được, Cơ Trung Hành cũng hiểu được. - Chú đã dạy bảo, về sau cháu nhất định sẽ chú ý. Cơ Uy Liêm cúi đầu tạ lễ. Trên mặt Cơ Trung Hành lộ ra vẻ tươi cười khó có được, nói: - Cho dù là tuổi còn nhỏ, Cơ Uy Liêm đều là con cháu của ông. Nó không muốn đi con đường làm quan mà muốn đi thương trường thử sức. Tôi ủng hộ nó nhưng cuối cùng vẫn hơi lo lắng. Lúc tôi đang căng thẳng, tuyệt thế cao thủ như ông có thể chỉ điểm nhiều hơn. - Lão Cơ ơi lão Cơ, ông nói thế làm tôi thấy đau đầu đấy. Uy Liêm là hạt giống tốt, nếu trồng vùng đất tốt thì sẽ có tiền độ lớn. Thu Hồng Đồ khen ngợi nói: - Còn mạnh hơn cả ông với tôi. - Vậy nhận cát ngôn của ông vậy. Cơ Trung Hành cười. - Con của ông chẳng lẽ không phải con của tôi sao? Thu Hồng Đồ cười nói. Đề tài này thật mẫn cảm. Thu Hồng Đồ chủ động đề xuất, hai cha con Cơ gia lại không biết nối sao. Con của ông trở thành con tôi như thế nào? Vậy tự nhiên là kết thành thông gia. Con rể tương đương với nửa đứa con, Cơ Uy Liêm không phải thành con trai của Thu Hồng Đồ sao? Nhưng Cơ Uy Liêm có chỗ cố kỵ của hắn. Cơ Trung Hành cũng thấy không chắc lắm. Sắc mặt Thu Hồng Đồ trở nên xấu hổ. Ông ta đặt chén trà xuống, nói: - Sao? Lão Cơ, ông thấy con gái tôi không xứng với Uy Liêm nhà ông à? - Lão Thu à, tôi không có ý này. Cơ Uy Liêm vội vàng giải thích. - Vậy ông đây là có ý gì? Thu Hồng Đồ tức giận nói: - Chúng ta quen biết nhiều năm, ông biết tôi, tôi cũng biết ông. Có cái gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng lấy lời nói dỗi vỗ mông tôi. Bằng không chính là không coi Thu Hồng Đồ tôi là bạn. Cơ Trung Hành liếc mắt nhìn Cơ Uy Liêm một cái, nói:
- Lão Thu, ông hiểu mà, tôi thật sự mong nhìn thấy hai đứa nhỏ đi đến với nhau. Hai người bọn nó lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm cũng bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ. Ý Hàn lớn lên xinh đẹp, tính cách lại tốt. Tôi và Lâm Chi thích nó từ trong lòng. Nhưng chuyện này không phải những người lớn như chúng tôi làm chủ được, còn phải xem ý của bản thân bọn trẻ chứ. Mắt hổ của Thu Hồng Đồ quét về phía Cơ Uy Liêm, nói: - Ra là Uy Liêm không đồng ý? Uy Liêm thích cô gái khác rồi? - Không phải. - Vậy thì vì sao không đồng ý? - Vấn đề này quả nhiên khiến Cơ Uy Liêm khó xử. Hắn thật sự muốn đồng ý nhưng là con gái bảo bối của ông không đồng ý mà. Còn nữa, nếu tôi đồng ý thì sẽ chiến đấu căng thẳng với Đường Trọng. Đến lúc đó, ông giúp tôi không?
- Ba, ba đừng làm khó anh. Thu Ý Hàn đã đứng sau lưng Thu Hồng Đồ, giọng điệu thanh thúy lại vô cùng kiên định nói: - Là con không đồng ý. Mọi lần Thu Ý Hàn đều luôn sợ hãi thẹn thùng đi theo hắn gọi anh Cơ hoặc là anh Cơ Liêm. Giờ Thu Ý Hàn lại gọi hắn là anh. Tuy vẫn còn chữ anh nhưng Cơ Uy Liêm biết tình cảm của cô với hắn đã không còn như trước. - Ý Hàn Thu Hồng Đồ xoay người nhìn con gái của mình, ánh mắt hơi sắc bén. Ông đã đoán được Thu Ý Hàn phản đối nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi việc ông ta muốn thực hiện ý đồ của bản thân. - Ba, người con thích là Đường Trọng. Ba biết mà. Thu Ý Hàn bình tĩnh nói, giống như đang kể ra một sự thật mà mọi người đều biết.
- Trước khi quyết định như vậy, ba hẳn nên nói chuyện với con. Ba là người con tôn trọng nhất, ba cũng nên tôn trọng con như vậy. - Thu Hồng Đồ kinh ngạc nhìn về phía con gái. Đứa nhỏ này lại học được câu muốn ông tôn trọng?