Đường Trọng nhìn Khương Khả Khanh nói:
- Tôi có phải làm sai chuyện gì rồi không?
- Cho dù cậu không làm chuyện này thì bọn họ cũng sẽ lên lầu thôi, chẳng qua là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Khương Khả Khanh nói.
- Cô thực là biết an ủi người đó.
- Đó là đương nhiên.
Khương Khả Khanh không có hình tượng cầm lên một cái cánh gà, nói:
- Một bàn này là của hai chúng ta đúng không?
- Có vẻ là thế.
- Hạnh phúc tới đột ngột khiến tôi không kịp chuẩn bị.
Khương Khả Khanh nói xong liền quay sang đối phó cái cánh gà trong tay.
Trong khi hai người Đường Trọng và Khương Khả Khanh đang coi đám đùi gà, cánh gà là kẻ địch tử chiến thì lão râu dài với Khương Khả Nhân đã xuống lầu.
Đường Trọng ngó thời gian trên điện thoại, sau đó thờ dài.
- Bọn họ khẳng định không có thời gian làm gì.
Khương Khả Khanh nói.
- Chỉ sợ là đã làm rồi.
Khương Khả Khanh gật đầu:
- Đáng sợ thật.
Sau đó cô ta quay qua nhìn Đường Trọng một cách xem thường rồi nói:
- Có ai nghị luận cha mình như cậu không? Đồ ti tiện.
Thấy Đường Trọng há mồm định nói, cô lại tiếp:
- Tôi là dì nhỏ của cậu, tôi có thể chửi, mắng cậu ti tiện. Nhưng cậu thì không thể mắng tôi ti tiện nha.
- …………………………………………�� �.
Khương Khả Nhân tới trước mặt Đường Trọng rồi nói:
- Cụ cố muốn gặp cha con hai người.
Đường Trọng vứt cái đùi gà trong tay xuống, cười lạnh nói:
- Con còn tưởng đám người đó sẽ kéo dài sang ngày mai. Xem ra bọn họ không đợi nổi rồi.
Một đám người hùng hổ tới hưng sư vấn tội, kết quả lại bị lão râu dài đánh cho bầm dập mặt mũi, tất nhiên là bọn họ muốn kéo nhau về khu nhà tổ tiên để kiện cáo rồi.
Có nói với Khương Lập Nhân thì cũng vô dụng bởi đó là cha của Khương Khả Nhân, là ông ngoại của Đường Trọng. Bọn họ không thể tin được vào ông, cho nên bọn họ quyết định chạy tới chỗ cụ cố Khương gia.
Quả nhiên chỗ cụ cố liền gọi điện thoại tới muốn gặp hai cha con Đường Trọng.
- Đi gặp đi thôi.
Khương Khả Nhân khuyên nhủ.
- Cha con tới Yến Kinh, đi xem cụ cố cũng là chuyện nên làm.
- Vậy thì đi.
Đường Trọng trả lời. Đường Trọng với lão râu dài đi gặp cụ cố, Khương Khả Nhân với Khương Khả Khanh cũng không có tâm tư chờ ở nhà. Cho nên một nhà bốn người liền lên chiếc Mercesdes hướng về khu nhà tổ tiên lao đi.
Đường Trọng với lão râu dài tới nơi thì cụ cố đã ngủ say rồi.
Thời tiết càng ngày cành lạnh, thân thể của cụ cố cũng càng ngày càng kém, ngủ sớm cũng đúng thôi.
Vị nhân viên chăm sóc đặc biệt Vương tỷ đang giúp cụ cố mát xa huyệt vị ở chân nhỏ giọng nói:
- Vừa mới ngủ, cụ nói bao giờ mọi người tới thì đánh thức cụ dâỵ.
- Không cần đâu.
Lão râu dài lên tiếng.
Hắn đi tới trước đầu giường, nhẹ nhàng quỳ gối trước giường cụ cố, chăm chú nhìn khuôn mặt già yếu kia…
Đường Trọng không quỳ, hắn đứng ở bên cạnh bàn, nhưng tâm tình lại có chút áp lực nhìn lão râu dài đang quỳ và cụ cố đang nằm nơi đó.
Hai người đó không có quan hệ huyết thống, nhưng lại thân như ông cháu.
Cha của lão râu dài tức ông nội Đường Trọng, lão sâu rượu đã cứu được cụ cố Khương gia một mạng. Cụ cố muốn báo ân, muốn đưa lão sâu rượu tới Yến Kinh sinh sống để tiện chiếu cố. Nhưng lão sâu rượu không muốn rời khỏi Ngũ Lĩnh, nên đưa con mình là Đường Liệp ra ngoài.
Người làm cha trong thiên hạ đều hy vọng con cái mình sẽ có tiền đồ thật tốt.
Cụ cố quả nhiên cũng quan tâm tới Đường Liệp, giao hắn cho con lớn nhất của mình là Khương Lập Nhân dạy bảo. Khương Lập Nhân cảm thấy hắn thân thủ xuất chúng, hơn nữa lại trung thành tận tâm với Khương gia nên cho hắn làm đội phó đội hộ vệ của mình.
Ai ngờ được vị đội phó đội bảo tiêu thoạt trông trung thực đáng tin như thế lại có thể phạm vào sai lầm quả là nghiêm trọng, đến vị Hoàng Hậu Khương Khả Nhân vẫn luôn được giới công tử ca hoan nghênh và theo đuổi nhất lại phải lòng vị đội phó này.
Khương gia tất nhiên là không đồng ý rồi, sau khi thương nghị một phen, cụ cố Khương gia làm chủ, đưa Đường Liệp tới bộ đội đặc chủng thần bí, rời xa đất Yến Kinh.
Bọn họ cho rằng như thế là có thể chặt đứt duyên tơ giữa hai người, lại không nghĩ đến, làm như thế lại khiến cho tình cảm hai người lại tăng trưởng không ngừng, làm hai người tìm cách ở bên nhau.
Tiểu công chúa được sủng ái nhất Khương gia Khương Khả Nhân đính hôn với người được chờ mong nhất của Đổng gia, Đổng Tân Hàng. Hai nhà Khương Đổng kết hợp, được vô số người vinh danh là “Trung Hoa đệ nhất hôn”.
Kết quả chỉ có một mình Đường Liệp là lớn mật phản đối cuộc hôn nhân này, Khương gia không chút do dự liền ném hắn vào địa lao.
Đêm đính hôn, Khương Khả Nhân giúp cho Đường Liệp chạy thoát, hai người theo kế hoạch bỏ trốn, lại dẫn tới việc Đổng Tân Hàng lái xe đuổi theo.
Đường Liệp vì ngăn cản Đổng Tân Hàng đã nổ súng phản kích, chiếc xe Đổng Tân Hàng ngồi liền bị lật, khiến cho nhân gian phát sinh một sự kiện bi thảm như thế.
Lúc đó, người Đổng gia thì hy vọng Đường Liệp chết, mà người Khương gia cũng hy vọng Đường Liệp bị xử tử.
Vô số người có cùng một suy nghĩ: Đường Liệp phải chết.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như thế thì cụ cố Khương gia lại cho ra một quyết định, Đường Liệp tới Hận Sơn, vợ chồng không được gặp lại.
Ông đã một lần nữa cứu lấy Đường Liệp, cũng là cứu vớt Đường Trọng không bao lâu sau đó thì sinh ra.
Giờ đây Đường Liệp quỳ gối trước giường cụ cố, là cảm kích? Là áy náy? Hay là cả hai?
Có lẽ vấn đề này chỉ có mình lão râu dài biết.
Như là có cảm ứng, cụ cố chậm rãi mở mắt.
- Đường Liệp tới rồi hả?
Thanh âm yếu ớt vang lên.
- Thủ trưởng, tôi ở đây.
Lão râu dài đứng thẳng lưng, lên tiếng trả lời.
- Đường Liệp.
Khuôn mặt khô quắt liền lộ ra nụ cười, những nếp nhăn dày đặc kia giãn ra, giống như một bức tranh phong cảnh rất có hàm súc.
- Thủ trưởng.
Đường Liệp thấy nụ cười trên mặt cụ cố thì hai mắt có chút hồng.
- Thằng nhóc này, không nói gì thì tôi cũng biết có người tới.
Cụ cố muốn ngồi thẳng người, lão râu dài với nhân viên chăm sóc liền bước tới đỡ. Sau khi đặt sau lưng hai cái gối dày thì cụ cố liền hất cái chăn dày ra:
- Trông thân thể cậu thế này thì chắc là ở Hận Sơn cũng không tệ lắm nhỉ?
- Tôi vẫn tốt. Thủ trưởng cần giữ gìn thân thể.
- Tôi cũng muốn thế, bọn họ cũng muốn giúp tôi.
Cụ cố chỉ Vương tỷ, nhân viên chăm sóc đặc biệt.
- Nếu Diêm Vương muốn thu tôi thì không ai cản được. Sống tới cái tuổi này thấy cũng đủ rồi, nếu không phải năm đó cha cậu cứu tôi thì tôi đã sớm đi từ mấy chục năm trước rồi. Đâu còn được như bây giờ chứ?
Sắc mặt lão râu dài ảm đạm.
Hắn biết, cụ cố hiện tại chính là tận cùng của sự sống rồi, chỉ chờ đợi ngọn đèn cháy hết mà thôi.
- Đám Lập Thanh tới khóc lóc với tôi, nói cậu vừa mới về đã gây hấn với chúng. Thế nào nhỉ? Tuổi cũng lớn rồi, tính tình cũng phải tốt hơn chứ?
Cụ cố đưa ánh mắt yêu thương nhìn Đường Liệp cười nói.
Đường Liệp có chút áy náy trả lời:
- Tại hắn mắng Đường Trọng là con hoang, tôi chỉ muốn hắn xin lỗi….
- Tôi hiểu, tôi hiểu mà….
Cụ cố chủ động cắt ngang Đường Liệp:
- Tính tình của cậu tôi hiểu chứ. Chưa bao giờ chủ động gây phiền phức, nhưng cũng không hề sợ phiền phức. Cậu ra tay đánh Khả Lâm, chứng minh Khả Lâm làm quá mức rồi. Mấy cái thứ không nên thân như thế thì phải có người cho chúng vài tát…
Lão râu dài trầm mặc không trả lời, ai biết được cụ cố đang nói thật hay là nói mỉa mình đây?
- Đường Liệp này, về là tốt rồi. Những năm này thực khổ cho Khả Nhân.
Cụ cố khẽ thở dài nhẹ nhàng.
- Sau này tôi sẽ chiếu cố tốt cho cô ấy.
Lão râu dài liền tỏ thái độ ngay.
- Cho dù là như vậy thì nhân sinh có được bao nhiêu cái hai mươi năm đây? Vô duyên vô cớ phải chịu tội không hai mươi năm, nói ra cũng khiến người đau lòng. Mà cũng là tôi sai, nếu như năm đó tôi có thể kiên trì hơn nữa……
- Thủ trưởng với chuyện đó đâu có liên quan…. Đưa tôi tới Hận Sơn đã là cách xử lý tốt nhất rồi. Bây giờ tôi có thể quỳ gối trước thủ trưởng, cũng là nhờ thủ trưởng phù hộ.
- Tôi biết, tôi biết…..
Bàn tay cụ cố khẽ run rẩy đưa ra, nhẹ nhàng vỗ vai lão râu dài nói:
- Cậu cũng không dễ sống mà, có một số kẻ thực là quá mức.
Lão râu dài cảm thấy mũi mình sụt sịt.
Ông già này vẫn luôn quan tâm mình, vẫn luôn để ý tới mình.
Nhưng ông không có cách nào ra mặt, vì một khi ông nói ủng hộ mình thì không phải là giúp nữa rồi, mà sẽ là sự trả thù điên cuồng của đám người kia.
- Đừng có như thế. Đã làm bộ đội đặc chủng rồi thì không thể mau nước mắt được. Nếu để người khác biết được thì còn tưởng rằng nước ta hết thuốc chữa rồi đó chứ.
Cụ cố càng nói chuyện càng thấy vui, thậm chí còn đùa với lão râu dài:
- Có một số việc là bản thân cũng không thoát nổi. Sống cũng rất là tốn sức, may là tôi sắp được giải thoát rồi.
- Thủ trưởng nhất định phải giữ gìn thân thể.
Lão râu dài chân thành, tha thiết nói. Hắn không biết nói mấy cái lời như chúc thủ trưởng sống thêm trăm năm, cái gì mà thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ… hắn chỉ mong rằng ông có thể giữ gìn sức khỏe mà thôi.
Cụ cố khoát tay áo, chỉ Đường Trọng đứng không xa mà nói:
- Tôi vẫn không hiểu thể nào hiểu nổi, cậu là một đứa nhóc trung thực, Khả Nhân cũng vô cùng nghe lời, chưa bao giờ ngỗ nghịch, tại sao hai đứa lại có thể sinh ra được một “con khỉ đất” chỉ biết làm loạn trời đất như thế?
- ………………………………
Vấn đề này thực là làm khó lão râu dài rồi.
- Đường Liệp à, tôi gọi cậu cũng không phải là để răn dạy gì hết, cũng không phải là làm chỗ dựa mấy đứa kia. Tôi chỉ là muốn gặp cậu nói chút chuyện mà thôi.
Cụ cố kéo vai lão râu dài, muốn kéo hắn đang quỳ trên mặt đất đứng lên.
- Tôi già rồi, rất già rồi. Tôi cũng không biết bản thân có thể sống bao lâu, nên nhân lúc còn sống thì muốn nhìn mọi người thêm một chút.
- Tôi hiểu. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại Yến Kinh, mỗi ngày đều sẽ tới thăm thủ trưởng.
Đôi mắt hắn đỏ ửng lên.
- Không cần đâu. Cậu có ý tốt đó, nhưng tôi không có đủ sức đâu. Nói là muốn giải thoát, nhưng trong lòng có khá nhiều chuyện không bỏ xuống được. Cứ loạn trong giặc ngoài như này, tôi sợ tôi đi rồi thì cái nhà sẽ gục mất.
- Sẽ không đâu.
Lão râu dài an ủi.
- Tôi cũng mong như thế.
Cụ cố lại quay qua Đường Trọng mà nói:
- Cậu là cha nó, cậu có thể nào cũng không thể quản nó. Chúng ta nói chuyện cũng không có tác dụng, một mối hôn sự tốt như thế, nó sao lại sống chết không đáp ứng đây? Thiệt là khiến tôi chết không nhắm mắt nổi a.
n mang theo một tờ giấy các tông chạy vào.
Cô dùng tờ giấy che mặt mình rồi nói:
- Mọi người cứ tạm thời coi tôi là Đường Tâm là được rồi.
Trên tờ giấy các tông trắng có ghi hai chữ to “Đường Tâm”.