Sấm sét vang rền, trời đất biến sắc... Đương nhiên hiện tượng khác thường trên bầu trời cũng chẳng liên quan gì tới đám người Đường Trọng. Tất nhiên lão già kia đánh ra một quyền cũng không thể tạo thành sấm sét, khiến trời đổ mưa to. Căn bản là không thể có chuyện như vậy.
Chẳng qua thời điểm bọn họ đánh ra lại trùng hợp mà thôi. Cho nên thoạt nhìn giống như bọn họ vô cùng hoành tráng, ngay cả ông trời cũng cổ động cho bọn họ.
Mưa càng lúc càng lớn. Giọt mưa lạnh như băng trút lên mặt người, khiến người ta có cảm giác đau đớn như phải bỏng.
Nắm tay lại càng đau hơn.
Khí kình sụp đổ, sau đó mới là xương thịt va chạm.
Lấy xương mình va chạm với xương người khác, lấy thịt mình đập vào thịt người khác.
Không có may mắn chút nào, chỉ là so sánh xem khả năng chịu đựng của thân thể hai bên, sự nhẫn nại của cá nhân nào hơn mà thôi.
Rầm!
Vừa tiếp xúc, lão già liền biết tình huống không ổn rồi. Mình không phải là đối thủ của người thanh niên này.
Rất khủng bố!
Một người thanh niên sao lại có nội lực thâm hậu tới vậy được chứ? Giống như là sông lớn núi cao, sóng thần ập tới. Nếu không phải là thực lực của hắn không kém thì chỉ sợ là lần đầu tiếp xúc đã bị đánh tan rồi.
Lão già khó có thể lý giải nổi. Chẳng lẽ đối phương bắt đầu luyện công từ trong bụng mẹ sao?
Lão già đoán lầm rồi. Tất nhiên Đường Trọng không có khả năng luyện công từ trong bụng mẹ. Chẳng qua hắn đoán cũng không sai nhiều. Lúc Đường Trọng vừa mới biết đi, chòm râu dài liền bức bách hắn luyện trung bình tấn. Con nhà giàu sớm làm cha, con nhà nghèo sớm làm giặc.
Không chịu nổi ảnh hưởng của phản lực, thân thể lão già liền bị đánh bay ngược lại phía sau.
- Phụt!
Người ở trên không trung, trong cổ đã truyền ra vị ngọt của máu tươi.
Hắn không nhịn được nữa, phun mạnh ra một búng đỏ sẫm.
Rầm...
Loảng xoảng, loảng xoảng...
Thân thể hắn rơi xuống đất, sau đó hai chân lui lại phía sau liên tục, rất gian nan mới đứng vững được.
Đường Trọng lui về phía sau hai bước, lập tức đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn lão già, nói:
- Tôi đã bảo rồi, lão già rồi.
Lời nói thật tuy rằng làm tổn thương người khác nhưng cũng là ý tốt của Đường Trọng.
- Lớn tuổi như vậy, thời tiết lạnh như thế, ở nhà uống chén trà cho ấm, xem báo hoặc lên mạng đọc kiếm hiệp có phải là hay không...
Đường Trọng cảm thấy lựa chọn của lão già này đúng là ngu xuẩn.
- Đường Trọng... Anh, không sao chứ? Anh có bị thương không?
Thu Ý Hàn chạy tới, lo lắng Đường Trọng bị thương.
Đường Trọng đầy Thu Ý Hàn đi tới ven đường đê, bởi nơi đó có một cái hốc miễn cưỡng tránh được mưa.
- Anh không sao. Em mau vào đi.
Đường Trọng dặn lớn:
- Quay mặt vào trong, không được nhìn lén.
- Em...
Thu Ý Hàn còn chưa kịp nói chuyện Đường Trọng đã đẩy cô vào. Chẳng qua cô cũng không nghe lời Đường Trọng nói, quay mặt vào trong. Cô biết hắn sắp làm gì. Trong lòng cô cực kỳ sợ hãi nhưng cũng không muốn cắt đứt liên hệ với Đường Trọng.
Cô sợ lúc cô đưa lưng về phía Đường Trọng, đột nhiên Đường Trọng sẽ xảy ra nguy hiểm gì. Tuy rằng nếu có nguy hiểm thì cô cũng chưa chắc đã giúp được gì nhưng cô vẫn muốn nhìn hắn. Đó là ánh mắt cầu nguyện của cô, ánh mắt động viên của cô.
Sau khi Đường Trọng sắp xếp cho Thu Ý Hàn xong liền đi nhanh về phía lão già kia.
Sở dĩ hắn muốn Thu Ý Hàn quay lưng lại, không được nhìn lén là bởi hắn cũng không muốn để cô thấy mình giết người.
Hắn không muốn Thu Ý Hàn gặp ác mộng, mà mình lại là nhân vật trong ác mộng của cô.
Loảng xoảng!
Giày da trên chân Đường Trọng ướt đẫm, trong giầy cũng đầy nước.
Đầu và quần áo của hắn đều ướt đẫm. Hạt mưa to như hạt đậu khiến hắn hầu như không thể nhìn rõ mọi vật.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão già đang đứng trong màn mưa, nói:
- Tôi rất vội, lão thì sao?
Đường Trọng vẫn nói tiếng Hoa, lão già nghe mà chẳng hiểu hắn nói cái quái gì.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn lại, hiểu được ý của Đường Trọng.
- Dù là giết người hay bị người giết thì cũng nên làm nhanh một chút. Tôi bận rộn lắm.
Lão già thở dài khe khẽ.
Hắn lấy một điếu xì gà ra, lại lấy bật lửa, muốn châm điếu xì gà.
Nhưng hắn thử vài lần, ngọn lửa vừa bốc cháy đã lập tức bị nước mưa hoặc gió lạnh thổi tắt.
Vèo!
Hắn dẫm nát điếu xì gà, thở dài nói:
- Thật là đáng tiếc.
- Tôi được gọi là Dơi.
Lão già nói bằng tiếng Anh. Bởi trời mưa quá lớn, tiếng sấm liên hồi nên nếu hắn nói bé thì Đường Trọng căn bản sẽ không nghe thấy gì hết.
- Là một trong mười hai thánh kỵ của đại đế.
Đường Trọng cười châm chọc, nói:
- Người khác đều gọi tôi là tiểu hoàng đế. Tôi không có mười hai thánh kỵ, chi có mười hai con gà đất thôi.
Hắn ghét nhất là mấy gã như thế, không tự đặt biệt danh là Caesar thì lại là Đại đế, muốn ra vẻ uy phong lẫm liệt, thật ra chỉ là thùng rỗng kêu to.
Ông xem, người khác gọi tôi là tiểu hoàng đế... Tôi cũng không biết xấu hổ mà dùng biệt danh này sao?
Đường Trọng là một người rất khiêm tốn, cho nên hắn cũng không thích đối thủ của hắn ra vẻ quá. Đương nhiên chỉ cần là đối thủ của hắn thì dù đối phương của ra vẻ hay không thì hắn cũng chẳng thích.
- Tôi đã già rồi.
Dơi không để ý tới sự châm chọc của Đường Trọng.
- Mãi tới hôm nay tôi mới nhận rõ điều này.
- Ông đúng là không biết hiểu lấy thân.
- Tôi nói cho cậu biết như vậy là bởi...
- Muốn cho tôi biết ai muốn giết tôi à?
Đường Trọng ngắt lời hắn. Đều nói người già hay dông dài, rõ ràng lão già này là một điển hình:
- Tôi không có hứng thú với chuyện này.
- Đừng có khinh thường người già.
Dơi cười nói.
Hắn mặc một bộ vét màu trắng, bên trong là sơ mi đen. Cả cái nơ con bướm trên cổ hắn cũng đã ướt đẫm nhưng hắn vẫn duy trì phong độ rất lịch sự.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười thong dong bình tĩnh.
Nắm tay, lao xuống, lại một lần nữa chạy về phía Đường Trọng.
Ánh mắt hắn kiên định, bước chân mạnh mẽ, nắm tay nổi gân xanh, giống như sắp liều mạng với Đường Trọng vậy.
Lúc này vẻ mặt của Đường Trọng trở nên nghiêm túc hẳn.
Hắn cảm thấy nguy hiểm.
Dựa theo tình huống giao chiến của hai người vừa rồi thì dù là tốc độ, sức mạnh hay năng lực chiến đấu cá nhân thì hắn cũng hơn xa đối phương. Cho dù là lão già này có ăn tiên đan thánh thủy gì thì Đường Trọng tin rằng hắn cũng đánh cho lão tới mức mẹ cũng không nhận ra được.
Nhưng vì sao hắn lại có biểu hiện như vậy chứ?
- Hắn cảm thấy chắc chắn thịt được mình rồi. Dựa vào đâu chứ?
Trong nháy mắt Đường Trọng đã phân tích ra vẻ mặt đặc thù của đối phương, sau đó bắt đầu trở nên tức giận.
Nhưng tức giận chỉ lóe lên một chút là biến mất, thay vào đó là hoảng sợ và đau đầu.
Chạy vài bước lấy đà, sao đó người liền nhảy vọt lên cao.
Nắm tay của Dơi mở ra, đánh về phía Đường Trọng giống như vuốt ưng vậy.
Hắn muốn ôm chặt thân thể Đường Trọng, sau đó chết chung.
Đây chính là sự thật!
Đường Trọng đã biết đối phương dùng phương thức công kích gì rồi.
Boom hình người.
Giấu boom có sức công phá mạnh vào thân thể, sau đó kích nổ khi chiến đấu, khiến mình và đối thủ chết đồng thời.
Đây là phương thức công kích hữu hiệu nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất, hơn nữa làm cho người ta khó có thể phòng bị nhất.
Một tổ chức mạnh mẽ như vậy, bọn họ sao lại có thể sử dụng boom người chứ?
Đường Trọng thật sự không biết nên cảm thấy sợ hãi hay vinh hạnh đây. Chẳng qua hận ý trong lòng hắn đối với đối phương lại được nhân lên vô số lần.
Suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng Đường Trọng cũng hiểu ra, vì sao tổ chức mạnh mẽ kia lại lựa chọn nhân vật như vậy tới ám sát mình. Với hiểu biết của bọn họ về thực lực của mình, Dơi không có khả năng giết nổi mình.
Nhưng thế thì tại sao bọn họ còn làm vậy?
Thứ nhất là Dơi già rồi, tiện đánh lén.
Thứ hai là cũng bởi Dơi già nên gách vác được trách nhiệm mạng đổi mạng.
Mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng. Đường Trọng có lợi hại hơn nữa cũng sợ người khác ôm boom liều chết với mình.
Dơi muốn chết nhưng Đường Trọng hắn không muốn.
Hắn điểm mũi chân một cái, xoay mũi thương vừa cướp được, đâm thẳng vào ngực Dơi.
Ánh mắt Dơi lóe sáng.
Nếu hắn né tránh thì đang sẽ thoát khỏi được hai trảo của hắn.
Nhưng nếu hắn không né tránh....
Hắn lựa chọn không tránh, để mũi thương kia đâm tới thân thể mình.
Xoẹt!
Mũi thương đâm thủng thân thể Dơi. Do thương bay tới rất nhanh, cộng với lực xông tới rất mạnh của Dơi, toàn bộ thân thương cũng xuyên vào thân thể hắn.
Bản thân bị trọng thương, Dơi vẫn không bỏ qua mục tiêu của mình.
Hắn muốn ôm Đường Trọng cùng chết.
Tại thời điểm còn cách Đường Trọng chỉ có một mét, tốc độ của hắn lại nhanh hơn.
Đây là giãy chết, cũng là chiêu thức tuyệt sát, hồi quang phản chiếu.
Tay hắn chạm vào góc áo của Đường Trọng, chỉ kém một chút...
Đường Trọng sao có thể cho hắn túm được quần áo của mình chứ?
Một khi bị đối phương túm lấy, muốn thoát thân là chuyện khó khăn phi thường.
Thân thể hắn xoay tròn một trăm tám mươi độ, giống như một con yêu quái màu đen, nhảy một điệu nhảy kỳ quái trong màn mưa vậy.
Một chân hắn đá thẳng vào ngực Dơi, áo khoác trên người cũng cởi ra. Sau đó Đường Trọng vung mạnh. Quần áo phủ lấy thần hồn Dơi, bay thẳng vào dòng sông bên cạnh.
Bùm...
Người còn chưa rơi xuống nước, quần áo của Đường Trọng đã bùng cháy.
Không chỉ có quần áo của Đường Trọng mà ngay cả thân thể Dơi cũng bị thiêu đốt.
- A...
Dơi hét lên một tiếng thảm thiết. Tại thời điểm đó, ý thức của hắn vẫn còn tỉnh táo.
Ầm...
Một tiếng trầm trầm truyền ra. Thân thể Bản Bản nổ tung như bóng bay căng hơi.
Ầm ầm...
Trắng đỏ lẫn lộn nổ tung, xương thịt rơi ào ào xuống nước.
Đường Trọng sau khi đá văng thân thể Dơi lúc nào cũng có thể nổ tung ra xong liền lập tức lao tới vị trí Thu Ý Hàn.
Nếu uy lực quả boom trong người Dơi quá lớn thì cái hốc kia có lẽ là vị trí an toàn nhất.
Hơn nữa hắn cũng phải dùng thân thể mình che chắn trước Thu Ý Hàn, không để cô bị thương tổn.