Thế nhưng cảm giác kỳ quái xuất hiện.
Cô cảm giác mặt mình đang động, giống như là ván cửa không muốn để cho cô tới gần, một lần lại một lần đẩy cô ra.
Không, là cửa đang động.
- Sao cửa lại động vậy?
Trương Hách Bản nhỏ giọng thầm nói. Đầu của cô lui về phía sau, rất nghiêm túc nghiên cứu ván cửa một phen, không phát hiện ra có cái gì dị thường.
Sau đó cô lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại gần.
Vì vậy, cái loại cảm giác bị đẩy ra này lại xuất hiện.
Đồng thời cô còn nghe thấy có tiếng va chạm lên ván cửa. Không phải là vật gì đó va chạm ở bên ngoài mà là có người va chạm ở bên trong.
Cùng lúc đó, còn có một tiếng rên cổ quái giống như thống khổ lại như thống khoái truyền ra. Tiếng kêu này như bị áp lực cực đoan, cho nên nghe có chút vặn vẹo biến hình.
Thế nhưng, là một người có tài khoản vip hội viên tại các loại trang web nhỏ như Trương Hách Bản mà nói, thì loại âm thanh này cũng không xa lạ một chút nào.
Vì vậy, trong lòng cô bỗng nhiên sáng sủa, biết rõ bên trong đang phát sinh chuyện gì.
- Hừ, lại vẫn chơi công nghệ cao.
Trương Hách Bản chu miệng hừ lạnh nói.
Cô đã suy đoán ra Đường Trọng cùng Bạch Tố đang làm một chút chuyện không nên ở trong phòng nhưng cô không rằng bọn hắn sẽ dựa vào ván cửa, dùng tư thế có độ khó cao như vậy để hoàn thành.
- Thật sự là không biết xấu hổ.
Trong lòng Trương Hách Bản thầm nghĩ.
- Nhưng như vậy cũng tốt, bọn hắn ở gần cửa, mình cũng có thể nghe rõ chút ít.
Lúc Trương Hách Bản toàn tâm đầu nhập vào sự nghiệp nghe lén của mình thì cô nghe thất tiếng dép lê ma sát với sàn nàh được truyền đến từ trong phòng khách.
Lâm Hồi Âm xuống lầu uống nước, nhìn thấy trong phòng khách không có một bóng người, cảm thấy có chút kỳ quái.
Rõ ràng vừa rồi đã nghe thấy Đường Trọng lái xe trở về, cũng nghe thấy Bạch Tố đi ra ngoài nói chuyện cùng hắn, sao bây giờ lại không có ai? Không phải Trương Hách Bản cũng xuống lầu sao? Sao cũng không thấy rồi?
Nàng liếc một cái về phía đông phòng khách, lập tức nhìn thấy Trương Hách Bản mặc áo người nhện đang lo lắng ghé vào cửa phòng của Đường Trọng, như là đang lén nhìn vào bên trong.
Bởi vì thân thể của cô nghiêng về phía trước cho nên vạt áo t-shirt bị bứt lên, một nửa bờ mông phấn nộn lộ liễu phơi ra. Quần lót màu hồng đều có thể thấy được rõ ràng.
Lâm Hồi Âm nhíu mày, chuẩn bị đi qua nhắc nhở Trương Hách Bản một tiếng.
Trương Hách Bản nghe thấy tiếng vang của dép lê trong hành lang liền quay mặt lại, nhìn thấy Lâm Hồi Âm đang đi về phía mình, cô vội vàng giơ một đầu ngón tay đặt ở bên miệng, ý bảo Lâm Hồi Âm nhỏ giọng một ít.
Lâm Hồi Âm càng thêm nghi hoặc.
Nha đầu kia đang làm gì đó?
- Suỵt.
Trương Hách Bản lại thủ thế phải yên tĩnh.
- Chị Hồi Âm, nói nhỏ thôi.
- Cái gì?
Lâm Hồi Âm không kìm lòng được cũng giảm thấp giọng xuống.
- Cho chị nghe cái này.
Trương Hách Bản rất hào phóng nhượng một nửa địa bàn của mình, ý bảo Lâm Hồi Âm cũng dán lỗ tai lên trên ván cửa như mình.
Lòng Lâm Hồi Âm tràn đầy hiếu kỳ, cũng làm theo chỉ thị của Trương Hách Bản.
Rất nhanh, cô đã rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Cô hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Hách Bản, chuẩn bị quay người rời đi.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa gian phòng bị người mở ra.
Trương Hách Bản không kịp phòng bị, cả người đều ngã vào bên trong.
Lâm Hồi Âm cũng dừng lại, có chút xấu hổ nhìn Đường Trọng cùng Bạch Tố trong phòng.
- Hai người đang làm gì ở cửa ra vào thế?
Bạch Tố kinh ngạc hỏi.
Cái Trương Hách Bản lợi hại nhất chính là có một trái tim cường đại, có chết cũng không chịu nhận sai, cô tức giận nói:
- Các người ở trong phòng làm gì thế? Sao ở bên trong lại có tiếng vang huỵch huỵch như thế?
Cổ và hai gò má của Bạch Tố đều đỏ lên, nói:
- Chúng tôi không làm cái gì.
Đương nhiên các người không làm cái gì, bởi vì hắn đang bận làm trò với dì.
Trong lòng Trương Hách Bản thầm nghĩ. Đương nhiên, cô là thục nữ, sẽ không nói ra lời lưu manh như vậy.
- Chúng tôi chỉ là luận bàn võ thuật một thoáng mà thôi.
Đường Trọng nghiêm trang nói.
- TaeKwonDo của cô ấy lợi hại, tôi cảm thấy võ công của tôi cũng không tệ, cho nên đã so đấu một hồi.
- Vậy sao?
Trương Hách Bản cười lạnh. Đương nhiên cô không tin rồi, anh cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba sao?
- Đúng vậy.
Đường Trọng vô cùng khẳng định nói.
- Kết quả dĩ nhiên là tôi thắng. Võ công của tôi lợi hại hơn.
- Thế tiếng ‘ a a a ’ kia là cái gì?
Trương Hách Bản tiếp tục truy vấn.
- Cô ấy bị tôi đánh trúng, cho nên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đường Trọng nói.
- Ai bị đánh tổn thương đều kêu như vậy à?
Trương Hách Bản một bên chỉ trích còn một bên kêu lên.
- A a a
Tiếng kêu vừa ngọt lại vừa có sức hấp dẫn.
Bắp chân Đường Trọng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
- Sao cô gái này lại quá bưu hãn như vậy? Như vậy cũng được sao?
- Trương Hách Bản.
Bị Trương Hách Bản bắt chước tiếng trên rỉ vừa rồi của mình, Bạch Tố không nhịn được rồi. Cô lấy thân phận là trưởng bối làm giá đỡ khiển trách:
- Đã trễ thế này sao còn chưa đi ngủ? Không phải đã nói rồi sao? Ngày mai cháu vô cùng bận đấy.
- Ngủ.
Lâm Hồi Âm nói xong, xoay người rời đi.
Cô là người thông minh, sẽ không lẫn vào chuyện này đấy.
- Hừ. Đừng cho là tôi không biết các người đang làm gì. Trương Hách Bản tức giận dậm chân.
- Hai người ở bên trong ăn vụng ăn ngon đấy, cố ý không cho chúng tôi biết. Tôi hận các người.
Nói xong, cô cũng quay người chạy đi.
- Cái gì các cô ấy cũng biết rồi.
Bạch Tố cười khổ nói.
Lỗ tai Đường Trọng khác hẳn với người thường, tai Bạch Tố cũng không tệ. Tuy vừa rồi hai người ở trong sự kích tình, cũng cảm thấy bên ngoài dị động.
Bạch Tố mãnh liệt đề nghị, hai người qua loa cho xong trận này, không hoàn thành chiến đấu.
Quả nhiên, vừa mở cửa phòng đã thấy Trương Hách Bản cùng Lâm Hồi Âm đang đứng tại cửa ra vào.
- Đã sớm biết.
Đường Trọng nói. Lúc Trương Hách Bản vừa mới tới, hắn cũng đã nghe thấy động tĩnh, chỉ là lúc đó ai nguyện ý dừng lại?
- Đều tại cậu.
Bạch Tố nói.
- Dạ dạ phải.
Đường Trọng gật đầu.
- Tôi tiếp tục báo cáo công tác với cô chứ?
- Ngày mai lại báo cáo. Tôi phải đi về ngủ.
Bạch Tố nói, nhanh chóng rời đi.
Đường Trọng nhìn cậu nhỏ của mình, cúi đầu cười khổ không thôi. Nghĩ thầm, thật sự là cần phải đánh đòn Trương Hách Bản.
Mấy ngày nay Đường Trọng khá bận rộn. Tuy đã quay xong Hắc Hiệp nhưng cũng bắt đầu làm công tác tuyên truyền bộ phim này.
Công ty đã sắp xếp xuống, một đám diễn viên chính như Đường Trọng, Trương Hách Bản, Rostock Jackson, Lý Sắt… phải liên tục tham gia các hoạt động suốt ngày đêm.
Tham gia vào chương trình 'Hướng lên mỗi ngày', cùng mấy người MC chơi mấy trò chơi ti tiện, tham gia vào tiết mục do Trần Đan sưu 'khoảng cách tiếp xúc', kể về những câu chuyện dở khóc dở cười trong quá trình quay phim. Tiếp nhận phỏng vấn của các loại báo chí hoặc là mạng lưới internet, chụp rất nhiều ảnh, còn phải ở trên blog tác động qua lại, trả lời các câu hỏi của các bạn trên mạng đưa ra…. Thời gian ít, nhiệm vụ quan trọng, dường như không có thời gian thở dốc.
Phim chuẩn bị chiếu vào ngày 16 tháng 7, cho nên mọi người làm việc rất khẩn trương.
Tinh thần của Đường Trọng tràn đầy, Trương Hách Bản và Lý Sắt thì lại kêu khổ thấu trời, nói thẳng rằng không chịu được.
Từ khi xảy ra chuyện kia, Lý Sắt cũng không dám chủ động đánh chủ ý Đường Trọng. Ngẫu nhiên đối mặt với ánh mắt Đường Trọng, cô còn vội vàng quay đi. Đường Trọng biết rõ cô đã dậy lên lòng nghi ngờ, nhưng như thế thì sao?
Đường Trọng không quan tâm cô sẽ chạy trốn, bởi vì cô không trốn thoát. Cô có thể chạy trốn đến chỗ nào?
Nói sau, sự nghiệp của cô đang phát triển không ngừng, chỉ sợ cô cũng không thể bỏ qua những gì đang có.
Để cô nhận một ít dày vò cũng tốt, coi như là trước khi báo thù thu về một ít tiền lãi. Cuối cùng nhất vẫn phải đợi Hắc Hiệp, sau khi chiếu phim xong sẽ quyết định.
Xế chiều hôm nay đã xong việc. Đường Trọng đang chuẩn bị ở nhà nghỉ ngơi một chút thì điện thoại đáng ghét lại vang lên.
Đường Trọng cầm điện thoại nhìn thoáng qua, là số của Trương Thượng Hân.
Đường Trọng ấn nghe, vừa cười vừa nói:
- Thượng Hân, cô tìm tôi à?
Trương Thượng Hân lớn hơn Đường Trọng sáu tuổi nhưng Đường Trọng cũng không gọi cô là chị Trương, bởi vì như vậy sẽ làm người già rồi. Gọi một cô gái xinh đẹp như vậy là quá tục tằng, cho nên hắn gọi cô bằng tên.
Đường Trọng vẫn có cảm tình rất tốt đối với Trương Thượng Hân. Mấy lần mình xảy ra chuyện, cô đều đứng về phía mình hỗ trợ nói chuyện. Lần trước mình ở Tô Hàng đánh lén cảnh sát, sau khi chuyện xảy ra, cô cũng hỗ trợ nói chuyện cho nên bị một ít dân mạng tức giận mắng. Đường Trọng vẫn muốn tìm một cơ hội tốt để cảm ơn thoáng một phát đấy.
- Đúng vậy. Tôi chuẩn bị tới thăm cậu. Có thời gian không?
Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói, giọng nói dễ nghe.
- Đương nhiên là có thời gian.
Đường Trọng nói.
- Cho dù bận thì tôi cũng không đi, chờ ở trong nhà nghênh đón.
- Tôi biết rõ gần đây cậu rất bận, sợ cậu không ở nhà, cho nên gọi điện hỏi trước một chút.
Trương Thượng Hân nói.
- Vừa vặn tôi ở gần Tử Viên, hơn 10' nữa tôi đến.
- Tốt. Để tôi bảo bảo vệ mở cửa.
Đường Trọng nói.
Đường Trọng từ trên giường đứng lên, gọi điện thoại cho bảo vệ ở trước cửa ra vào, để bọn hắn cho một vị phu nhân họ Trương tiến vào.
Sau đó hắn đứng ở cửa biệt thự, đợi vài phút đã thấy Trương Thượng Hân lái một cỗ xe BMW màu trắng tới.
Đường Trọng đi qua mở cửa xe, vừa cười vừa nói:
- Tôi đã nói với bảo vệ, lần sau trực tiếp cho đi.
- Nói vậy là tôi có giấy vip thông hành vào khu cư xá Tử Viên này rồi hả?
Trương Thượng Hân từ phòng điều khiển đi ra, cùng Đường Trọng nói đùa.
Bên dưới là quần jean màu trắng, kiểu dáng đơn giản, bên ngoài khoác áo choàng hoa văn tươi đẹp. Tóc dài được buộc thành một cái đuôi ngựa, đeo kính mát màu đen. Trang phục Vô cùng đơn giản nhưng cô mặc vào trông rất có phong thái, có khí chất của ngôi sao lớn.
- Đúng vậy. Tự do ra vào.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Lúc nào cũng có thể tới.
- Cậu không ở thì tôi tới làm gì à?
Trương Thượng Hân trả lời.
Sau khi nói xong mới cảm thấy câu trả lời này không ổn. Chẳng lẽ mình đến đây cũng chỉ là vì tìm Đường Trọng hay sao? Bên trong biệt thự này còn có Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản, Bạch Tố, A Ken nữa.
- Tôi tới mời cậu tham gia chương trình của tôi đấy.
Trương Thượng Hân vội vàng đổi chủ đề.
- Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu còn nhớ không? o-special-character:line-break'> hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.
Ngô Thư kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
Phùng Đại Cương tán thưởng nói.
- Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.
Ngô Thư vừa cười vừa nói.
- Nhưng cậu không có thù lao đâu.
Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:
- Một đồng thù lao cũng không có!