Đã xảy ra sự cố lớn như vậy mà chưa xác định hội viên có bị thương hay không thì bọn họ sao dám chủ quan. Phải biết rằng, người có thể gia nhập hội này đều là những người có thân phận không đơn giản.
- Anh Vương, anh có sao không?
Một nhân viên quản lý câu lạc bộ quan tâm hỏi.
- Tôi không sao.
Vương Lăng Vân xua tay nói, sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình. Hắn ghét người khác nắm cổ áo của hắn, nắm người là hành vi không có phong độ, còn bị nắm thì chẳng khác nào tát vào mặt hắn.
- Có cần bác sĩ tới xem không?
Quản lý vẫn không yên tâm hỏi. Trong câu lạc bộ có thuê bác sĩ tư nhân, chuyên điều trị cho những hội viên không may bị thương trong trận đấu. Có ai tránh được bị thương chứ?
- Không cần, tôi không sao.
Vương Lăng Vân cười với người quản lý:
- Các ông đi mau đi, tôi còn có chuyện cần bàn với anh Đường.
- Anh Vương, cài này…
Quản lý không dám đi. Nếu hắn đi rồi mà hai người kia đánh nhau thì phải làm sao?
- Không sao đâu.
Vương Lăng Vân nói:
- Chúng tôi nói vài câu rồi còn đấu tiếp nữa mà.
- Vậy được rồi. Chúng tôi luôn sẵn sàng chờ lệnh.
Quản lý nói.
Sẵn sàng chờ lệnh ý là, chúng tôi sẽ theo dõi chặt chẽ hai người. Hai người tốt nhất là không nên hành động quá khích.
- Cám ơn.
Vương Lăng Vân gật đầu.
Quản lý rời đi cũng khuyên can mấy người trên khán đài muốn đến đây xem kịch, nói trận đấu này còn tiếp tục.
Vương Lăng Vân lấy ra hộp thuốc lá từ trong túi, rút một điếu rồi cho vào miệng đốt.
Đợi đến khi người bên cạnh đi xa chỉ còn lại hắn và Đường Trọng cùng hai chiếc xe mới hỏi:
- Bây giờ cậu có thể bắt đầu thuyết phục tôi rồi.
- Tôi còn phải thuyết phục anh nữa sao?
Đường Trọng cười nói:
- Tôi chặn xe của anh khiến anh suýt bị tai nạn mà anh vẫn nhịn xuống, lại đợi người bên cạnh đi hết anh mới dám nói chuyện với tôi. Điều này chẳng phải đã chứng minh trong lòng anh có quỷ rồi sao?
- Cậu.
Vương Lăng Vân chấn động. Hắn không ngờ Đường Trọng có tâm tư cùng ánh mắt sắc bén, tinh tế tỉ mỉ như vậy. Mình đúng là không nghĩ Lâm Hồi Âm lại có một người bạn lợi hại như này.
- Tuỳ cậu thích nói gì thì nói. Nếu cậu không thể thuyết phục tôi thì cậu cũng không thể đạt điều cậu muốn. Còn nữa, cậu phải tuân theo ước định lúc trước của chúng ta bò ba vòng dọc theo đường đua xe. Nếu không, câu lạc bộ sẽ có biện pháp xử lý với cậu, danh dự của cậu cũng mất hết.
Nụ cười trên mặt Đường Trọng biến mất, nói:
- Vương Lăng Vân, vì sao anh phải gây khó dễ cho một cô gái chứ?
- Nếu cậu không nói rõ ràng thì tôi nghĩ chúng ta không cần thiết nói chuyện với nhau nữa.
Vương Lăng Vân nói.
- Anh biết Lâm Hồi Âm chứ?
Đường Trọng hỏi.
- Biết.
Vương Lăng Vân thẳng thắn nói.
- Quan hệ giữa hai người là gì?
- Có phải cậu đã hỏi nhiều rồi không?
Vương Lăng Vân cười lạnh:
- Quan hệ giữa tôi và cô ấy là gì thì liên quan gì đến cậu?
- Được rồi, chúng ta đổi cách nói chuyện khác.
Đường Trọng nói.
Đột nhiên Đường Trọng vươn tay túm cổ áo Vương Lăng Vân, sau đó nâng gối đánh vào bụng hắn.
Vương Lăng Vân không kịp tránh, bị hắn đánh cho một gối khiến bụng đau dữ dội, thuốc lá trong miệng cũng vì thế mà rơi trên mặt đất.
- Quan hệ giữa anh và Lâm Hồi Âm là như thế nào?
Cơ bắp trên mặt Vương Lăng Vân vặn vẹo, không thể nói chuyện.
- Xem ra tôi ra tay quá nặng rồi.
Đường Trọng tiếc nuối nói.
- Nếu anh không thể nói vậy để tôi nói đi.
Đường Trọng nói:
- Cha anh, Vương Tiên Minh cùng cha dượng Lý Tư Minh của Lâm Hồi Âm là bạn bè. Hai nhà các anh cũng được coi là thế giao. Từ nhỏ quan hệ giữa anh và Lâm Hồi Âm rất tốt, cô ấy coi anh như anh trai. Khi cô ấy học đại học năm thứ hai thì anh ra nước ngoài mà cô ấy cũng rời khỏi trường học gia nhập Hồ Điệp tiến vào ngành giải trí. Chỉ là không biết chuyện gì đã xảy ra mà từ đó đến nay Lâm Hồi Âm trở nên trầm mặc như bây giờ.
- Tết âm lịch năm nay anh về nước đã từng tìm gặp Lâm Hồi Âm. Nhưng Lâm Hồi Âm lại rất lạnh lùng với anh. Chẳng lẽ vì chuyện này đã tổn thương tới lòng tự trọng của anh nên anh bắt đầu trả thù cô ấy?
Vương Lăng Vân không hề phản bác lời Đường Trọng nói.
Hắn đang chờ nhân viên câu lạc bộ hoặc bảo vệ phát hiện tình huống bên này không đúng sẽ tới cứu hắn. Hắn sẽ khiến tên ranh con này xuống địa ngục.
- Làm sao vậy? Sợ tôi đánh anh nên anh không dám phản bác hả?
Đường Trọng cười lạnh. Với chỉ số thông của hắn mà dám cùng mình đấu trí so dũng sao, đúng là không biết tự lượng sức mình.
- Tôn Tịnh Phân là ai? Chắc anh không lạ gì với cô gái này chứ?
Lập tức đồng tử của Vương Lăng Vân co rút lại nhưng miệng vẫn ngậm chặt không nói.
Bụp….
Đường Trọng lại đánh một quyền vào bụng hắn, nói:
- Bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhỏ. Mỗi một câu tôi hỏi anh mà anh không trả lời thì tôi sẽ đánh anh một quyền, trả lời sai tôi cũng đánh anh một quyền. Tất nhiên, đúng sai là do tôi quyết định.
…….. Vương Lăng Vân muốn chết đi cho rồi.
Đúng sai do mày quyết định, ai biết mày có cố ý chơi xấu không? Vậy không phải bị mày tươi sống đánh chết sao?
- Bây giờ bắt đầu trò chơi.
Đường Trọng nói:
- Tôn Tịnh Phân là ai?
- Người ở bữa tiệc Hải Thiên.
- Đúng.
Đường Trọng khen, nói:
- Anh rất quen với cô gái này à?
- Không quen.
Bụp….
Đường Trọng đánh một quyền vào bụng Vương Lăng Vân khiến hắn cong người như con tôm.
- Vì sao Tôn Tịnh Phân phải tự thú trên blog? Là vì có người cho cô ta 50 vạn.
Đường Trọng cười lạnh:
- Tuy có người tự cho mình là thông minh, cho rằng tiền mặt thì không để lại dấu vết gì nhưng nếu có lời khai tự thú của cô ta thì anh cảm thấy người đứng phía sau thao túng có thể trốn thoát không?
………
Bụp…
Đường Trọng lại đánh một quyền vào bụng hắn.
- Tôi hỏi anh cảm thấy người kia có thể trốn thoát không?. Anh phải trả lời có hoặc không.
- Không.
Vương Lăng Vân bị đánh sắp khóc rồi. Đây là chuyện gì chứ? Có ai bắt nạt người như vậy không?
- Anh nói xem. Nếu Tôn Tịnh Phân tự thú chân tướng trên blog thì những nhà giàu và ngôi sao bị liên luỵ kia sẽ trả thù anh như thế nào? Anh cảm thấy anh còn đất sống ở Trung Quốc nữa không?
Vương Lăng Vân vươn tay lau vết máu trên khoé miệng, đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm Đường Trọng hỏi:
- Cậu muốn cái gì?
- Câu trả lời này khiến tôi rất hài lòng.
Đường Trọng nhếch môi nở nụ cười:
- Tôi nghĩ đàm phán tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rồi. Tôi đánh anh không đau chứ?
- Tôi nhịn, tôi nhẫn….
Vương Lăng Vân mắng trong lòng.
Mày không chỉ đánh tao đau mà còn đánh tao suýt chết đấy.
Hiện tại Vương Lăng Vân cũng chỉ còn nửa cái mạng rồi, bụng đau đến nỗi không thể đứng thẳng dậy.
- Ít nhất tôi vẫn rất tỉnh táo.
Vương Lăng Vân nói.
- Thật tốt quá. Nếu vậy mọi người sẽ biết anh thua tôi là tâm phục khẩu phục.
Đường Trọng cười nói:
- Đến đây đi. Chúng ta tiếp tục đua.
Đường Trọng vỗ tay phát ra tiếng rồi lại chui vào chiếc xe Porsche của mình.
Vương Lăng Vân nôn ra một ngụm máu tươi, bước chân lảo đảo chui vào chiếc xe thể thao Lamborghini của mình.
Vì thế khán giả trên đài được chứng kiến một màn vừa thú vị lại vừa quỷ dị như vậy.
Một chiếc Porche xanh thẫm chạy trước với tốc độ đều đều 70km/h, thoạt nhìn rất chậm chạp giống như ven đường có camera chụp ảnh phạt tiền vượt quá tốc độ vậy.
Thế nhưng, càng chậm hơn là chiếc Lamborghini màu vàng kia. Nó rất ngay ngắn theo sát sau xe Porche, không tăng tốc vượt qua, dù có cơ hội cũng coi như không thấy.
Bọn họ bảo trì khoảng cách như vậy,chạy một vòng, hai vòng, ba vòng…
- Tôi nói này, không biết bọn họ đang chơi cái gì vậy? Tàu chậm à?
- Tình huống có gì đó không đúng. Bọn họ nói gì vậy? Chẳng lẽ Đường Trọng và Vương Lăng Vân có giao dịch với nhau?
- Xem ra Đường Trọng lại thắng rồi, hoá ra hắn mới là tân xe vương của MSCC chúng ta.
Công Tôn Tiểu Ý cắn chặt môi dưới, sắc mặt âm trầm giống như bầu trời không có một vì sao vậy.
- Tên khốn kiếp này, đến tột cùng hắn muốn làm gì?
Cô ta đánh một quyền lên lan can, giọng căm hận nói.
- Không phải là cô dẫn hắn đến sao?
Lý Đại kỳ quái nhìn cô:
- Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì, chỉ là một tên trai bao mà thôi.
Công Tôn Tiểu Ý mạnh miệng nói.
- Trai bao?
Lý Đại cười ra tiếng. Hắn chỉ chiếc xe Porche chạy đằng trước nói:
- Đây là việc mà một tên trai bao có thể làm được sao? Hắn coi chúng ta là kẻ ngu ngốc mà chơi đùa đấy.
Sắc mặt Công Tôn Tiểu Ý càng thêm khó coi.
Trận đấu chấm dứt, Đường Trọng lái Porche dẫn đầu chạy về đích.
Lamborghini theo sát đằng sau về vị trí thứ hai.
- Tôi thua.
Vương Lăng Vân nói với nhân viên thống kê thành tích của câu lạc bộ.
- Ngài Đường Trọng đã thắng.
Người nhân viên cao giọng nói.
Hiện trường vang lên vài tiếng vỗ tay. Trận đấu như vậy, bọn họ không bỏ về trước đã là nể tình lắm rồi. Tất nhiên, bọn họ không phải vì cho hai người kia mặt mũi mà ở lại, mà là muốn biết hai người kia định làm trò gì.
- Thật vui vẻ khi tôi đạt được vị trí thứ nhất.
Đường Trọng đứng bên cạnh Porche phát biểu cảm tưởng:
- Tình hữu nghị là chính, thắng thua chỉ là phụ. Trong quá trình thi đấu tôi đã được cảm thụ lạc thú khi đua xe và cũng rất thoả mãn. Không chỉ thế, ngài Vương Lăng Vân đây cũng là một tay đua tài giỏi. Tôi rất tôn trọng anh ấy.
…………
Vương Lăng Vân rất muốn phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn. Mày tôn trọng tao sao? Vừa rồi mày đánh tao như chó mà giờ còn không biết xấu hổ nói tôn trọng tao à?
- Chẳng qua, đã đánh cuộc thì phải nguyện chịu thua. Cái này quan hệ đến danh dự và nhân phẩm của một con người, cũng liên quan đến nhân tính. Người vô nhân tính thì sẽ không tuân thủ quy tắc hoặc phá hỏng quy tắc.
Đường Trọng cười nói:
- Tất nhiên, anh Vương Lăng Vân nhất định không phải người như thế. Cho nên, bây giờ để anh ấy dọc theo đường đua bò ba vòng đi. Mọi người cho một tràng vỗ tay cổ vũ nào.
Vương Lăng Vân lau vết máu khoé miệng, một gối chạm đất, chậm rãi quỳ xuống.
Hắn không ngẩng đầu lên, cũng không nhìn Đường Trọng bởi vì trong mắt hắn hiện lên sát khí.
r> Đường Trọng nói.
Nhìn thấy Đường Trọng đã tiếp nhận điều kiện của mình, Vương Lăng Vân lúc này mới phong độ nhẹ nhàng từ trên khán đài đi xuống.
Hắn đi đến bên người Đường Trọng, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn về phía hắn, nói:
- Anh biết những gì?
- Tôi biết rõ những cái tôi nên biết đấy.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Tôi mặc kệ anh có mục đích gì.
Vương Lăng Vân cười lạnh nói:
- Tôi sẽ cho anh phải bò như chó dọc theo đường đua này ba vòng.