- Vì lúc đó cháu đang tranh đoạt quyền khống chế đông điện với cô.
Khương Như Long chuẩn bị nói thật. Bây giờ mà giấu diếm là cách làm ngu ngốc.
- Chú Khả Kỳ vẫn ủng hộ cháu, cháu cũng rất tôn trọng chú ấy. Chú ấy chủ động nói muốn mua nhóm hàng hoá này, cháu nghĩ chú ấy đã thương lượng xong với công ty kia, chú ấy cũng có lợi từ hợp đồng này…
- Thế nên cháu lấy lợi ích của đông điện để mua chuộc Khương Khả Kỳ sao?
Khương Lập Nhân hừ lạnh nói.
- Vâng.
Khương Như Long nói:
- Cháu vì muốn nịnh nọt chú Khả Kỳ nên đã bán rẻ lợi ích của đông điện. Đây là lỗi của cháu, cháu đồng ý gánh chịu mọi trách nhiệm. Nhưng cháu tuyệt đối không lấy tiền của đông điện đi bắt cóc cô Khả Nhân. Cháu không thể làm loại chuyện đó.
- Ai có thể chứng minh?
Khương Lập Nhân hỏi:
- Bây giờ đã điều tra rõ. Công ty mậu dịch Đông Dương kia đúng là lấy tên Lý Tiểu Ngọc vợ của Khương Quân thành lập, do cháu kí tên đồng ý lấy tiền từ đông điện chuyển đến tài khoản của Lý Tiểu Ngọc. Từ việc làm có thể thấy hai người có quan hệ rất mật thiết. Nếu cháu không thể đưa ra bằng chứng xác thực thì không thể thuyết phục được liệt tổ liệt tông nhà họ Khương và những trưởng bối ở trong từ đường này. Lúc ấy đừng trách gia pháp vô tình.
Khương Lập Nhân chỉ vào Khương Khả Kỳ đang bị trói chặt nằm trên bàn, nói:
- Khương Khả Kỳ chính là tấm gương cho mọi người.
Khương Như Long trầm ngâm một chút nói:
- Cháu không thể chứng minh.
- Không thể chứng minh là sao? Cháu thừa nhận cái lỗi này hả?
Khương Lập Nhân tức giận quát. Ông quay người sang chỗ khác quát:
- Dẫn Khương Quân vào cho tôi.
Khương Quan không phải dòng chính của nhà họ Khương nên không có tư cách bước vào từ đường.
Rất nhanh, Khương Quân đang hấp hối bị hai người mặc áo đen lôi vào nhà thờ tổ.
Khương Lập Nhân đứng trước mặt Khương Quân quát:
- Khương Quân, Khương Khả Kỳ đã thừa nhân, cậu còn gì để nói không?
Khương Quân cố gắng mở to mắt để nhìn tình huống lúc này nhưng không biết ai ra tay quá độc ác mà mắt hắn đã bị đánh sưng lên, tím thánh một khoảng mà vẫn còn chảy máu, nên không thể nhìn rõ mọi vật.
- Khương Quân, đã đến nước này. Chúng ta cũng sắp chết rồi thì còn phải giấu cái gì nữa, mau nói đi.
Khương Khả Kỳ nằm trên bàn lớn tiếng khóc.
- Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết. Chúng ta không phải chủ mưu thì sao lại phạt chúng ta.
- Tôi là người có tội thì có gì mà không dám?
Khương Quân khan giọng nói:
- Chỉ cần lão gia tha cho già trẻ nhà tôi. Bọn họ là người vô tội, chuyện này không liên quan tới bọn họ.
- Người vô tội hả?
Khương Lập Nhân cười lạnh:
- Công ty mậu dịch Đông Dương đứng tên vợ cậu, Lý Tiểu Ngọc, mà khoản tiền lớn từ đông điện cũng chuyển đến tài khoản đó. Chẳng lẽ người nhận tiền không phải vợ cậu à? Cô ta là người vô tội sao? Khương Quân, nói thật với cậu, chúng tôi đã điều tra rõ rồi. Nếu cậu còn u mê không tỉnh thì không may không phải chỉ mình cậu đâu. Cậu có thể nhẫn tâm nhìn nhà mình tan cửa nát nhà sao?
- Lão gia, cầu xin ngài hãy tha cho bọn họ, cầu xin ngài hãy tha cho bọn họ.
Khương Quân gục xuống, đầu dập mạnh trên sàn từ đường khiến vết thương trên trán lại bắt đầu chảy máu:
- Lão gia, đây tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi tham lam, là tôi lòng lang dạ sói, không liên quan tới bọn họ. Bọn họ rất trung thành và tận tâm với nhà họ Khương.
- Trung thành và tận tâm mà còn dám bắt cóc con gái của Khương Lập Nhân hả? Đây là trung thành chó gì? Hôm nay các người bắt cóc Khương Khả Nhân, ngày mai muốn bắt cóc tôi, bắt cóc cụ ông phải không? Còn chuyện gì mà các người không dám làm hả?
Khương Lập Nhân vừa quát như vậy, những kẻ thấy tình thế không ổn định mở miệng liền im lặng.
Đúng vậy, hôm nay bọn chúng bắt cóc Khương Khả Nhân, nếu ngày mai bắt cóc Khương Lập Nhân, bắt cóc cụ ông thì làm sao bây giờ? Ai gánh được trách nhiệm này đây?
Liên quan đến na toàn của cụ ông nên mọi người đều phải cẩn thận.
- Lão gia, là tôi tham tiền, đây đều là lỗi của tôi.
- Câm miệng.
Khương Lập Nhân cắt ngang lời hắn:
- Bây giờ cậu quỳ gối trước mặt liệt tổ liệt tông họ Khương, nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc là ai đã sai cậu làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo, coi trời bằng vung này?
- Là…
Khương Quân muốn nói lại thôi.
- Là ai?
- Dưới sự an bài của cậu chủ Khả Kỳ, tôi đã gặp Khương Như Long một lần.
Khương Quân nói đứt quãng:
- Tất cả mọi người đều nói Khương Như Long sẽ là chủ nhà họ Khương trong tương lai, cho nên…
- Cho nên cậu bắt cóc Khả Nhân?
- Tôi…
- Khốn kiếp.
Đôi mắt Khương Như Long đỏ au như muốn xông lên bóp chết Khương Quân.
- Khương Quân, tôi đã gặp anh bao giờ hả? Tôi bảo anh bắt cóc cô Khả Nhân bao giờ? Khương Quân, anh đừng ngậm máu phun người. Đây là vu khống, là vu oan hãm hại.
- Khương Như Long, nhân chứng vật chứng đều đủ, cháu còn muốn nói gì nữa?
Khương Lập Nhân nhìn chằm chằm vào Khương Như Long, hung ác nói:
- Nếu cháu không thể chứng minh trong sạch cho mình thì cũng đừng trách gia pháp nhà chúng ta.
Khương Lập Nhân nghiêm khắc nhìn mọi người ở đây nói:
- Con tôi làm sai thì tôi đánh gãy chân nó. Những người khác làm sai tôi cũng phải đánh gãy chân hắn. Ai không phục chính là phạm tội bao che trong gia pháp, cũng đừng trách tôi trở mặt vô tình.
- Khương Như Long, mau giải thích đi. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Làm sao con có thể làm chuyện này được? Con không làm đúng không?
Mẹ Khương Như Long lớn tiếng thúc giục.
- Như Long, sao anh không thể chứng minh được chứ?
Khương Di Nhiên cũng gấp.
- Anh thử nghĩ xem, Đây chính là Khương Khả Kỳ muốn vu khống cho anh mà. Bọn họ không thoát được trách nhiệm nên sắp chết cũng muốn kéo theo anh làm đệm lưng đấy.
- Sắp chết cũng muốn kéo theo anh làm đệm lưng.
- Sắp chết cũng muốn kéo theo anh làm đệm lưng.
Khương Như Long lẩm bẩm đọc lại những lời này.
A…
Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, những nỗi băn khoăn trong đầu lập tức sáng tỏ.
Khương Khả Kỳ chết, hắn cũng chết.
Khương Di Nhiên nói không sai, Khương Khả Kỳ đây là sắp chết cũng muốn kéo mình làm đệm lưng.
Là ai thiết kế âm mưu này? Là ai muốn mình chết nhất?
- Đường Trọng.
Trong lòng Khương Như Long nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến cái tên này.
Nhưng dù hắn hận Đường Trọng tận xương nhưng hắn biết chuyện này hoàn toàn không phải Đường Trọng làm.
Không phải hắn ta không muốn làm mà là không làm được.
Ai có thể ra lệnh cho Khương Khả Kỳ hao phí tâm cơ đứng về phe mình, rồi đến thời điểm quan trọng cho mình một đao trí mạng như vậy?
Từ khi Khương Khả Kỳ căm thù với Đường Trọng rồi đến khi hắn và mình cũng vào đông điện, sau đó trong lúc vô tình biểu lộ sự căm ghét với Đường Trọng, tiếp đó khi mình dụ dỗ hắn điều tra tài chính của đông điện, sau nữa khi hắn mất hết uy nghiêm còn quyền thế của mình đã tăng gấp đôi có thể đối kháng với Khương Khả Nhân. Đây hết thảy đều là một vở kịch.
Là một âm mưu tất phải chết.
Lúc trước hắn đúng là không biết tí gì về chuyện của Khương Quân. Lúc Khương Khả Kỳ muốn mua hàng, hắn cũng chỉ cho đó là do lòng tham của hắn. Ai không biết, bất kì một hợp đồng mua bán nào mà không đầy chất béo, trong mỗi nghiệp vụ có bao nhiêu huyền cơ, người không tham gia làm sao hiểu rõ được?
Hắn nhìn ra vấn đề nhưng lại không nhắc nhở mà còn sảng khoái kí tên lên hợp đồng đó.
Chỉ có thể bắt được nhực điểm của hắn mới có thể khống chế con rối này hơn. Hắn cảm thấy mình như đã làm một cuộc giao dịch có lợi nhuận mà không phải bồi thường.
Nhưng sự thật thì sao?
Bọ ngựa bắt ve, hắn và Khương Khả Kỳ, ai là bọ ngựa, ai là con ve đáng thương kia?
Đây là Khương Khả Kỳ mà hắn cho rằng vô dụng không có tâm cơ ư? Đây là kẻ tài trí bình thường nhưng lại gây vết thương trí mạng cho mình sao?
Một nhân vật mấu chốt khác là Khương Quân. Khương Quân là nhân viên ngoài nhà họ Khương. Ông của hắn đã từng lái xe cho cụ ông, cha của hắn đã từng lái x echo Khương Lập Nhân, bây giờ hắn lại làm lái x echo Khương Khả Nhân, theo đạo lý ba đời tổ tong đều truyền lại như vậy thì có thể tạo thành một giai thoại rồi.
Người như vậy phải là trung thành nhất và khó phản bội nhất. Không chỉ thế, Khương Như Long cũng biết một chút về Khương Quân, người này làm việc kiên định, trầm ổn, năng lực cũng tốt, nếu không cũng không thể trở thành đội phó đội bảo tiêu cho Khương Khả Nhân.
Người như vậy sẽ vì một khoản tiền mà phản bội nhà họ Khương bắt cóc Khương Khả Nhân sao?
Hắn khó mà tin được.
Là ai có thể ảnh hưởng đến hành động của Khương Khả Kỳ và quyết định vận mệnh của Khương Quân đây?
Toàn bộ nhà họ Khương chỉ có hai người có thể làm được.
Là ông cụ Khương thái gia và Khương Lập Nhân.
Ông cụ sẽ làm chuyện này sao? Với tư tưởng bảo thủ kia thì sao có thể để con cháu họ Khương tuỳ ý bị người đánh bại chứ?
Khương Lập Nhân thì sao?
Ông ta có thể làm ra loại chuyện này không?
Tính cách của ông ta…
Khương Như Long nghiêm túc suy nghĩ, lúc này mới phát hiện, mình căn bản không hiểu Khương Lập Nhân. Cho tới bây giờ mình chưa từng nghiêm túc suy nghĩ qua.
Khương Như Long đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khương Lập Nhân đứng giữa đám người, sắc mặt trở nên dữ tợn.
Khương Lập Nhân!
Được coi là đời gia chủ không giống gia chủ nhất, Ông ta che giấu sâu thật.
Cũng chỉ có người đàn ông này mới làm được nhữngv việc này.
- Ha ha ha ha..
Đột nhiên Khương Như Long cười như điên.
- Tính toán giỏi, quả nhiên là tính giỏi…tôi thua, thua tâm phục khẩu phục.
Vẻ mặt Khương Lập Nhân nghiêm trọng, lạnh giọng nói:
- Khương Như Long, cậu có nguyện ý chấp hành gia pháp hay không?
- Không, tôi đương nhiên không muốn.
Khương Như Long cười to.
- Tôi không làm gì thì tại sao phải tiếp nhận gia pháp? Già mà không chết là cáo già, già mà không chết là cáo giá…Khương Lập Nhân, lão thất phu nhà ông, ông thiết kế hãm hại tôi như vậy không sợ sau khi chết sẽ không thể ăn nói với liệt tổ liệt tông họ Khương sao?
- Bởi vì cháu rất tò mò với chuyện này nên đặc biệt lưu ý. Kết quả, cháu phát hiện sản phẩm của công ty mậu dịch Đông Dương kia không giống với bản kế hoạch mà cháu được nhìn thấy.
- Nếu vậy sao cậu không nói rõ ra? Vì sao cậu không lập tức chỉ ra sai lầm của Khương Khả Kỳ?
Khương Lập Nhân chỉ Khương Khả Nhân, nói:
- Vì sao cậu không báo cáo với Khả Nhân?
- Cháu.
Khương Như Long á khẩu, không nói được.
- Như Long, mau giải thích đi.
Mẹ Khương Như Long nóng nảy. Làm sao chuyện lại phát triển đến nước này chứ? Chẳng lẽ do Như Long làm thật sao?
Không có khả năng, Như Long thông minh như vậy, làm sao nó có thể làm chuyện này được?
Khương Như Long nhẹ thở dài, nói:
- Cháu có mưu tính riêng.