Học viện Hàng không Minh Châu chỉ có thể coi là đại học bậc hai, so về danh khí hay chất lượng giảng dạy đều không thể đọ được với đại học Nam Đại. Chẳng qua học viện Hàng không Minh Châu chủ yếu bồi dưỡng ra phi công và tiếp viên hàng không, cùng với những nhân viên hậu cần, nên tính chuyên nghiệp khá là mạnh.
Các học viện hàng không thường ký kết những hiệp nghị với các công ty hàng không lớn, học sinh tốt nghiệp sẽ được trực tiếp đưa tới cung cấp cho các công ty hàng không tuyển dụng.
Nếu như kiểm tra sức khỏe hợp cách, trong nhà lại có chút quan hệ nữa, không chừng sẽ có cơ hội trở thành một phi công bay lượn trên bầu trời của tổ quốc rồi. Dù cho kiểm tra sức khỏe không hợp cách nhưng thành tích tốt hoặc là thế lực gia đình cũng khá thì cũng có thể trở thành một nhân viên của hệ thống hàng không rồi.
Cha mẹ của Lý Minh Ý chính là lãnh đạo trong hệ thống hàng không nên hắn từ trước tới giờ căn bản không cần phải lo lắng tới vấn đề công việc cho lắm.
Hơn nữa trong lớp tập lái của học viện hàng không của hắn thì có một đặc điểm, đó chính là các nam sinh ở đây đều anh tuấn đẹp trai. Dù cho có kém một chút thì hình thể với khí chất của bọn họ cũng không đến nỗi nào.
Thế nên ở trường đại học này thì cái lớp toàn nam sinh này rất được các nữ sinh hoan nghênh, thậm chí còn có biệt danh là “mỹ nữ sát thủ” nữa.
Nữ sinh nào mà không thích trai đẹp?
Nữ sinh nào mà chẳng thích phi công đẹp trai?
Lý Minh Ý và Trần Tiểu Như lần đầu tiên gặp mặt chính là trong một lần tụ tập bạn bè, Lý Minh Ý nhìn thấy Trần Tiểu Như xinh đẹp ngồi đối diện mình thì vừa thấy đã yêu. Với kinh nghiệm phong phú của mình thì hắn liền tới ngồi cạnh Trần Tiểu Như, nói chuyện phiếm mà cũng rất là hợp ý, thỉnh thoảng lại nói những chuyện vui cười chọc cho cô cười, thế nên tình cảm hai người cũng dần dần chắp cánh bay từ đó.Tụ tập chấm dứt mà hai người còn lưu luyến không rời nhau được.
Chẳng qua trong lúc nói chuyện thì Lý Minh Ý cũng biết được Trần Tiểu Như bây giờ đã có bạn trai rồi, nhưng nếu theo đuổi thật mạnh mẽ thì không chừng có thể cướp lấy cô ấy. Tối hôm đó hắn cũng chỉ lấy số điện thoại của người ta mà thôi, nói là sau này rảnh thì sẽ liên lạc sau.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Minh Ý giả bộ bản thân mình nhiều việc. Ngẫu nhiên thì nhắn tới một tin ân cần hỏi thăm Trần Tiểu Như, không thân mật mà cũng không lạnh nhạt, cũng không hề đề cập tới việc gặp nhau lần nữa.
Một tuần lễ sau, Lý Minh Ý cảm thấy không sai biệt lắm liền gọi điện thoại tới nói với Trần Tiểu Như rằng, bạn thân mình tổ chức sinh nhật mà muốn mình phải đưa bạn gái tới. Mà hắn thì lại không có bạn gái, muốn Trần Tiểu Như giả bộ làm bạn gái của hắn để tránh cho bản thân mình bị người ta khinh bỉ.
Nói như thế thì sẽ có ba chỗ tốt.
Thứ nhất, hắn giữ mình trong sạch, bởi đến bạn gái còn chưa có.
Thứ hai, cô là người mà tôi coi trọng nên mới tìm cô nhờ giúp đỡ mà thôi.
Thứ ba, nếu như cô ấy đồng ý, vậy có nghĩa là cô ấy tương đối là thích mình đó. Nói cách khác là cô ấy sẽ đồng ý đóng giả bạn gái của mình chứ?
Trần Tiểu Như có chút hơi do dự, cuối cùng cũng đồng ý.
Đêm hôm đó, hai người uống cũng khá nhiều, hơn nữa lại còn về trễ, cửa ký túc xá cũng đẫ khóa lại. Nên Trần Tiểu Như không cách nào quay về được. Thế nên hai người tình chàng ý thiếp liền tìm một nhà nghỉ gần trường học mà qua đêm.
Cứ đến chủ nhật, các nhà nghỉ, khách sạn lại chật ních người. Khi mà hai người bọn họ đi thuê phòng thì bên đó cũng có một tên cầm thú của học viện Tâm lý Nam Đại đang ở bên cạnh thuê phòng.
Tên này biết Lương Đào, cũng biết Trần Tiểu Như, thấy Trần Tiểu Như ngồi trên ghế salon chờ người thì cho rằng Lương Đào đang tới đây. Lúc hắn định cho bọn họ một chút kinh hỉ thì lại phát hiện Trần Tiểu Như lại bước về phía một nam sinh mà hắn không biết.
Hắn do dự cả buổi, thậm chí là cô bạn gái của hắn cố ý mặc đồ ngủ gợi cảm để dụ hắn, hắn cũng không để ý đến. Cuối cùng hắn không nhịn được liền thông báo cho Lương Đào.
Lương Đào đã tới khách sạn.
Hắn tới ban tiếp tân hỏi thăm về số phòng của Trần Tiểu Như, nhưng nhân viên dưới sự rèn luyện thường ngày như đứng trên sân khấu ấy sống chết cũng không chịu giúp hắn tìm.
Thế nên hắn liền đến một quán MacDonald đối diện với khách sạn, cả đêm ngồi đó mà uống cà phê. Một cốc lại một cốc, một cốc tiếp một cốc.
Mãi tới mười hai giờ trưa ngày hôm sau, Lý Minh Ý với Trần Tiểu Như mới song song mà bước ra ngoài. Trải qua cả một đêm tình cảm mãnh liệt triền miên, tình yêu giữa hai người càng bốc lên như ngọn lửa vậy. Trần Tiểu Như lúc đi ra còn ôm chặt lấy cánh tay của Lý Minh Ý, cả người cứ như dán chặt lên người hắn vậy.
Lửa giận bùng cháy, nhiệt huyết tuôn trào, Lương Đào liền lao đến, một quyền đấm thẳng vào mặt của Lý Minh Ý. Sau đó hai tên nam sinh tướng mạo khá anh tuấn bắt đầu đánh lộn trước cửa nhà khách.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, cái trận bắt gian khôi hài này thậm chí đã trở thành tin tức sốt dẻo nhất Nam Đại ngày hôm đó.
Dù sao chỗ đánh nhau kia cũng nằm trong địa bàn của Nam Đại. Cái tên phát hiện Trần Tiểu Như yêu đương vụng trộm kia sau khi báo cho Lương Đào cũng gọi điện nói cho Hoa Minh, Hoa Minh cũng kịp thời dẫn theo một đám người tới.
Khi bọn hắn lao tới đánh hội đồng thì Lý Minh Ý liền bị tổn thương nặng. Lúc hắn chạy trốn còn cảnh cáo phải cho Lương Đào đẹp mặt.
Nhưng sau khi chuyện đó phát sinh thì Lương Đào cứ như là không gượng dậy được nữa, ngoại trừ đến phòng học ra, thì hắn toàn trốn trong phòng đọc tiểu thuyết, cơ hồ không muốn tham gia bất kì hoạt động nào hết. Đây chính là muốn cho Lý Minh Ý muốn trả thù thì cũng đành thúc thủ vô sách mà thôi.
Hắn cũng không thể nào dẫn người xông thẳng vào trong ký túc xá để đánh người chứ? Nếu như vô ý chọc nhiều người tức giận, cũng không biết là đánh người hay là bị người đánh đây.
Không nghĩ tới chính là hôm này dẫn theo một đám bạn đi ra ngoài dạo chơi lại có thể gặp được kẻ địch của hắn, Lương Đào.
Càng khiến cho hắn cao hứng đó chính là, người bên mình so với đối phương thì nhiều hơn hẳn. Hắn lúc này sẽ không thể để cho Lương Đào yên ổn mà sống tiếp được.
Bởi Đường Trọng rất ít khi xuất hiện ở trường học nên chuyện của Lương Đào hắn cũng không nghe người ta nhắc tới bao giờ. Mà người hắn quen ở trường chủ yếu chỉ có Lương Đào và Hoa Minh mà thôi, Lương Đào sẽ không chủ động nói ra, Hoa Minh cũng sẽ không nói bởi vì loại chuyện như thế này cũng không có gì vẻ vang cho lắm. Nếu mà nói ra thì cũng làm khó cho Lương Đào rồi.
Thế nên, đến hôm nay Đường Trọng mới biết được Lương Đào với cô bạn gái nhỏ thiên kiều bá mị kia của hắn đã chia tay rồi. Hơn nữa bây giờ còn đang giáp mặt với tình địch của chính mình.
Lý Minh Ý đường hoàng như thế khiến cho Đường Trọng cảm thấy không được thoải mái. Bởi đánh người thì không nên đánh mặt, đến người phụ nữ của người ta cũng đã đoạt rồi, sao không an ổn một chút đi? Lúc này còn muốn xông tới kiếm chuyện làm gì?
Dù cho hắn có cố ý muốn giúp đỡ, thì cũng đành chờ thời cơ mà thôi. Dù sao đây cũng là việc tư của Lương Đào. Hắn cũng muốn nhìn xem Lương Đào thấy thế nào với chuyện này rồi sau đó mới xác định bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Dù cho chuyện đó đã xảy ra khá lâu rồi, hiện tại thì giữa hắn với Trần Tiểu Như cũng chẳng còn quan hệ gì nữa, thế nhưng khi nhìn thấy cái bản mặt của thằng này xuất hiện trước mắt mình, Lương Đào liền dậy lên cái cảm giác toàn thân nóng bức, chỉ muốn lao lên đánh người.
Hắn thực sự rất yêu người con gái đó, thậm chí còn muốn tết âm lịch năm nay sẽ đưa cô ấy về gặp mặt cha mẹ mình, đợi đến lúc tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn với cô ấy……
Thế nhưng cái con đàn bà đó ngoài đem đến cho hắn thương tổn còn có cả sự sỉ nhục nữa. Cái loại giẫm lên mặt, lên tôn nghiêm của một thằng đàn ông, rồi không ngừng giẫm đạp lên đó.
- Cút.
Lương Đào nắm chặt nắm đấm, nhìn tên Lý Minh Ý đứng trước mặt, giọng hung ác nói.
Hắn rất muốn được có thể cho cái thằng khốn trước mặt này một trận ra trò. Thế nhưng mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây?
Ngoại trừ trở thành một vở hài kịch khiến cho người ta phải vây xem rồi tìm cách hòa giải thì có thể biến thành thế nào nữa?
Hơn nữa ngày mai Hoa Minh đã đi rồi, hắn muốn được uống vài chén, hát vài bài với Hoa Minh. Hắn muốn được vui vẻ mà tiễn bạn, cũng muốn người anh em tốt của mình cũng vui vẻ nữa.
- Ôi giời ơi! Tao sợ quá à?
Lý Minh Ý cười ha hà. Hắn quay lại nhìn đám bạn đứng sau hắn rồi nói”
- Mọi người đã thấy chưa này? Có người muốn chúng ta cút đi cho rảnh này. Mấy người nói xem chúng ta phải làm sao đây? Nếu như mà tôi không có đi thì nó có thể đánh tôi một trận không nhỉ?
- Mày nghĩ mày là ai? Cửa hàng này là do nhà chúng mày mở à?
- Đúng thế. Cái thằng bị cắm sừng, mày không có tư cách hung hăng càn quấy trước mặt bọn tao đâu.
- Ý ca, thằng này muốn anh lăn đó, anh mau lăn đi. Lăn tới giường của cái con Trần Tiểu Như đó đi nha. Chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay cái con nhỏ đó chẳng phải mặc cho anh xử lý sao?
Mấy tên bạn hữu kia của Lý Minh Ý quả là biết ủng hộ hắn, từng câu mắng chửi như là những con dao cắt vào tâm khảm của Lương Đào.
- Tao chửi cái con mẹ chúng mày.
Hoa Minh nổi giận rồi. Hắn với Lương Đào có một mối quan hệ rất tốt, cũng biết Lương Đào là kẻ chịu thiệt thòi nhất tron chuyện này. Người yêu bị người ta đoạt, mặt mũi thì bị bêu xấu, thế mà giờ cái bọn vương bát đản lại còn muốn khi dễ, khiến cho hắn không thể nào chịu đựng nổi nữa.
- Chúng mày có tin ông đây tát vỡ mồm chúng mày không? Chúng mày là cái thá gì? Dám khi dễ anh em của ông mày à, được mấy thằng lưu manh chúng mày lên đi, coi như là tao luyện tập chút trước khi nhập ngũ…
Không thể không nói, dạng người cường tráng mặt đen như Hoa Minh mà nổi nóng lên quả là có uy thế.
Mấy tên bên Lý Minh Ý bị khí thế của hắn hù dọa, liền lập tức im lặng. Nhưng khi nhìn lại thấy bên mình có 7, 8 người trong khi bên kia mới chỉ có 4. Nếu bàn về nhân số thì bên mình rõ ràng chiếm ưu thế hơn hẳn.
Hơn nữa, bọn hắn đều là học viên lớp phi công, bình thường huấn luyện thân thể khá là nghiêm khắc. Nếu như muốn đánh nhau, bọn hắn cũng chẳng lo bị thiệt hại gì.
- Đến thì đến. Ai sợ ai đâu? Đại tinh tinh, mày thích solo hay là quần ẩu đây?
- Người ta không phải nói rồi đó sao? Muốn chúng ta cùng lên đó.
- Thịnh tình của ngưởi ta mình không thể chối từ, không thể làm mất mặt mũi được. Ý ca, anh cứ nghỉ đi, để cho anh em xông pha giúp cho.
- Được, các anh em vất vả rồi. Nhưng mà tốc độ nhanh lên chút, chúng ta còn muốn đi uống rượu nữa.
Lý Minh Ý chắp tay với bạn hắn rồi cười nói.
Đường Trọng biết bản thân mình mà không ra mặt thì không được, hắn tới trước mặt Lý Minh Ý hỏi:
- Mày biết tao là ai không?
- Biết chứ. Sao có thể không nhận ra? Mày nổi danh lắm mà.
Nụ cười Lý Minh Ý trở nên quỷ dị:
- Đây không phải một trong ba thằng con ngu ngốc của nhà Lý đại gia trong Lý gia thôn sao? Mày ở trong thôn rất là có tiếng tăm đó.
- Ây, sai rồi.
Đường Trọng như nhớ tới cái gì đó. Hắn liền bỏ mũ trên đầu xuống, chỉ vào cái đầu trọc của mình nói:
- Thấy cái đầu trọc của tao chưa? Tao không phải Cát U, tao là Đường Trọng