Mặc dù người bị đập đầu vào bên trên bàn đá cẩm thạch là Tôn Thanh nhưng Cơ Uy Liêm đứng ở cửa ra vào lại cảm thấy trán mình bắt đầu rút gân. Giống như là đầu của mình cũng đụng vào vậy.
Nếu sớm biết thằng nhóc này có tác phong làm việc như vậy thì hắn cũng sẽ không dùng phương thức như vậy ngả bài với hắn.
Ánh mắt giống ưng, trí tuệ giống hồ ly, mũi thính như chó, phong cách hành sự giống sói. Một quái thai như vậy, ai dám điều khiển cuộc sống của hắn đây?
Một cú đánh vừa rồi đã khiến Tôn Thanh tê liệt ngã xuống đất, không thể đứng dậy được.
Hắn chỉ cảm thấy trong đầu hoa lửa văng khắp nơi, giống như đang đi trên một con đường ngắn thì gặp sét đánh rung động ầm ầm.
Rốt cuộc hắn đang ở đâu? Hắn không thể nhận ra được. Nghĩ một chú là sẽ đau đầu.
Nhưng Đường Trọng cũng không bỏ qua như vậy.
Nếu như cái này xem như báo thù mà nói thì thật sự đối với ác nhân là quá mức nhân từ rồi.
Hắn đi đến trước mặt Tôn Thanh, sờ lên lồng ngực của hắn, cảm giác được trái tim của hắn vẫn còn đập đều, rung động nhịp nhàng.
Vì vậy, hắn mạnh mẽ túm áo Tôn Thanh lên, đơn giản như nhấc một con gà con từ trên mặt đất, hung hăng ném vào ghế salon.
- Bây giờ mày đã biết tao đang nói cái gì chưa?
Đường Trọng từ trên cao nhìn xuống, cười hỏi.
Tôn Thanh không đáp, ánh mắt mờ mịt theo dõi hắn.
- Giả chết à?
Đường Trọng nở nụ cười. Hắn cầm một chai rượu tây ở trên mặt bàn, dùng đầu ngón tay cái chặn miệng chai, sau đó dùng sức lắc, một tay che miệng Tôn Thanh, sau đó rót rượu tây vào trong mũi hắn.
Đây là một trong những thủ đoạn tra tấn hung ác nhất trong ngục giam, Đường Trọng chỉ nhìn người ta làm một lần nhưng đến khi làm còn giỏi hơn bọn họ.
Thiên tài đó là có thể làm giỏi nhất tất cả mọi chuyện.
Đương nhiên trong ngục giam không thể nào có rượu tây đưa cho bọn họ lãng phí, có đưa thì bọn họ cũng không nỡ dùng. Cái bọn họ dùng chính là nước trắng, nếu như với những kẻ cứng đầu thì sẽ bỏ thêm một chút gì đó vào trong nước trắng, về phần cái gì đó này thì còn phải xem tâm tình của “ lớp trưởng “ hoặc “ đại ca “ của bọn hắn.
Vèo.
Trải qua trận lay động kịch liệt, ngón tay cái của Đường Trọng mới buông ra, bọt rượu tựu vèo một tiếng chui vèo bên trong mũi Tôn Thanh.
Cái mũi vừa đau lại vừa chua xót, lại ngứa, loại cảm giác này quả thật là sống không bằng chết.
Thân thể Tôn Thanh bắt đầu vặn vẹo, dốc sức liều mạng giãy dụa. Thế nhưng miệng của hắn vẫn bị bàn tay lớn của Đường Trọng che, đè cứng ở trên ghế salon, cho dù cố gắng như thế nào cũng đều không thể nhúc nhích.
Sau khi bọt khí bên trong bình rượu tiêu tán, Đường Trọng lại dùng ngón tay cái chặn miệng bình, sau đó lại lay động rồi rót vào trong lỗ mũi của Tôn Thanh.
Ư ư ư…
Tôn Thanh không ngừng rên ư ư nhưng không cách nào phát ra tiếng.
Nước mắt giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, giống như là đang bị người ta liên tục lạm dụng vậy. Nếu như có thể lựa chọn thì thật sự hắn hy vọng là cái thứ hai. Bị người ta công phá cái mông còn thoải mái hơn rất nhiều so với việc bị công phá mắt mũi nhiều phải không?
Cơ Uy Liêm đứng ở một bên, cảm thấy trong lòng lạnh ngắt.
Đường Trọng không dùng loại thủ đoạn này đến tra tấn mình mà mình cũng đã cảm thấy sống không bằng chết, cam tâm làm một con chó cho hắn. Dĩ nhiên nói như vậy là bởi tính mạng hắn tạm thời bị uy hiếp, Đường Trọng cũng là kẻ biết thời biết thế, giả vờ tin tưởng.
Mình không tin hắn. Hắn cũng không tin mình.
Nhưng ít nhất thì hiện tại, bọn hắn đã có tất cả những cái cần thiết.
Sau hai lần như vậy, hơn nửa bình rượu tây đã thông qua mũi tràn vào trong bụng Tôn Thanh.
Bởi vì miệng Tôn Thanh bị Đường Trọng che, cho nên mặc dù hắn muốn môn thì cũng không mở nổi miệng.
Vòng tra tấn thứ nhất chấm dứt, lúc này Đường Trọng mới buông lỏng miệng Tôn Thanh ra, rút khăn tay ra lau bàn tay của mình. Hắn nhìn xem Cơ Uy Liêm nói:
- Có muốn học chiêu này không?
- Không.
Cơ Uy Liêm nói. Hắn nghĩ thầm, tao sinh hoạt chính là xã hội bình thường, là xã hội pháp chế, làm sao có chuyện sẽ dùng cách thức ác độc như vậy để đi tra tấn người khác? Cũng chỉ có những người ở cái chỗ biến thái kia mới nghĩ ra phương pháp xử lý như vậy.
- Nó có một cái tên rất văn vẻ là ‘Nạp liệu rượu’.
Đường Trọng rất nghiêm túc giải thích nói.
- Đương nhiên nó còn có một cái tên văn vẻ hơn gọi là ‘Mỹ nhân mời rượu’. Mày cảm thấy cái nào hình tượng hơn?
Cơ Uy Liêm không nói lời nào.
Hắn cảm thấy cả hai cái tên đều rất hình tượng.
Đường Trọng cũng không mong Cơ Uy Liêm đối với mình nói gì nghe nấy. Hiện tại hắn đang bị mình khống chế cho nên mới có thể thoải mái một chút, đợi đến lúc hắn tìm được biện pháp thoát khốn, chỉ sợ hắn sẽ trả thù mình gấp mười, gấp trăm lần.
Tuy Đường Trọng tiếp xúc với hắn một thời gian ngắn nhưng biết rõ đây là một gã kiêu ngạo tự phụ cực độ. Thế nhưng tại sao trong thời gian ngắn đã tiếp nhận vận mệnh thất bại cùng biến hóa, hơn nữa không tiếc buông ra một câu nói là muốn làm một con chó điên, người như vậy có thể sống chung sao?
Đường Trọng thành thật nhìn vẻ mặt Tôn Thanh, cười hỏi:
- Bộ dạng như vậy có phải là đã thanh tỉnh một ít không?
Tôn Thanh dốc sức liều mạng dùng tay văn vê xoa xoa lỗ mũi, giống như muốn gẩy hết rượu bên trong ra ngoài.
Vành mắt của hắn đỏ lên, lỗ mũi đã bị kích thích kịch liệt khiến cho tuyến lệ của hắn bị ảnh hưởng, nước mắt không ngừng rơi.
- Rốt cuộc mày muốn làm gì?
Tiếng nói Tôn Thanh run rẩy.
Hắn vốn cho rằng những người này tới chỉ để uy hiếp hai câu, lại để cho mình bồi thường một chút tiền thuốc men, tối đa là nói lời xin lỗi với A Ken là được rồi, dù sao tất cả mọi người cũng là những nhân vật có chút danh tiếng, cũng không nên chỉ vì một người tạo hình mà mất đi hình tượng.
Hơn nữa, Cơ Uy Liêm ở Minh Châu có thanh danh tốt đẹp, được gọi là “ người tình đại chúng “. Nói cách khác, phong cách hành sự của hắn vẫn là rất tao nhã, không cần vì một người ngoài mà phá hư hình tượng của mình. Mẹ kiếp, không ngờ thằng nhóc này dám đi lên động thủ đánh người.
Không, không phải đánh người.
Hắn đập đầu người vào tảng đá. Đó là giết người.
Tôn Thanh sợ.
Hắn là thật sự rất sợ.
- Ta không biết mày rõ ràng lắm nhưng đây là lần thứ hai tao đánh mày.
Đường Trọng nói.
- Tao không thích đánh nhau, cũng có người không hy vọng tao đánh nhau. Nhưng mỗi lần mày làm một chuyện, đều có người không nhịn được muốn đánh đập mày. Mày nói rốt cuộc mày ti tiện đến cỡ nào?
- Tao bồi thường.
Vẻ mặt Tôn Thanh cầu xin, kêu lên.
- Tao bồi thường tiền thuốc men cho A Ken. Tao bồi thường hắn tất cả các tổn thất về kinh tế, tao nguyện ý tới xin lỗi hắn.
- Mày cảm thấy như vậy là được rồi hả?
Đường Trọng nở nụ cười.
- Tao không hiểu ý tứ câu nói mày lắm. Nói cách khác, mày đánh người thành chấn thương sọ não, chỉ cần bồi thường người đó một chút tiền là được rồi. Ý mày là thế hả?
- Tao nguyện ý xin lỗi hắn. Nếu như hắn còn có điều kiện gì thì tao đều tận lực đáp ứng.
- Ồ. Mày còn bỏ ra tôn nghiêm và mặt mũi nữa, đúng không?
Đường Trọng cười. Cái này là sự thật. Người bị đánh trọng thương nằm viện, người đánh thì tới quán rượu chơi đùa. Bản thân mình trợ giúp A Ken tìm tới tận cửa thì chỉ đạt được chút tiền rồi bị đuổi đi. Mặc dù như vậy, người đánh đã cảm giác bỏ ra rất nhiều rồi.
A Ken chính là vì mình cho nên mới gặp chuyện xấu như vậy.
Trong nhóm bạn của A Ken không có một người nào tính tình nóng nảy, bóng lưng bất phàm, bọn họ phải làm sao bây giờ?
- Nếu như A Ken nói muốn não mày cũng chấn động như hắn thì mày phải làm sao?
Đường Trọng hỏi.
Thân thể Tôn Thanh không khỏi co rụt lại, cầu khẩn nói:
- Anh bạn, có gì từ từ thương lượng, anh nói giá đi. Anh cảm thấy phải cần bao nhiêu tiền mới có thể hiểu rõ chuyện này?
Hắn lại quay sang nhìn Cơ Uy Liêm, nói:
- Cơ thiếu gia, trước kia tuy không tiếp xúc nhiều lắm đã không ít lần cùng uống chung quán rượu. Cơ thiếu gia, anh là người nổi tiếng khắp Minh Châu chúng ta, anh giúp tôi nói đôi lời được không? Cơ thiếu gia, tôi nợ anh phần nhân tình này, mai sau nhất định sẽ làm trâu làm ngựa trả lại.
Cơ Uy Liêm nhẹ nhàng thở dài.
Nếu như là trường hợp khác, người khác cầu xin mình như vậy, có lẽ hắn sẽ vì biệt danh ‘người tình đại chúng’ mà đứng ra hỗ trợ vài câu. Thế nhưng hôm nay lại không được, chính mình cũng không dám trêu chọc thằng nhóc này.
- Tôi và cậu không quen.
Cơ Uy Liêm nói.
- Xem ra mày vẫn không hiểu rõ ý tao.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn đi đến một tủ rượu ở bên góc tìm kiếm một hồi, sau đó lấy ra một chai Vodka sản xuất tại Nga, bên trên có ghi số cồn là bảy hai mươi độ. Cũng không biết tại sao bên trong tủ rượu lại có thể có rượu như vậy.
Đường Trọng mang theo bình rượu đi đến trước mặt Tôn Thanh, nói với Cơ Uy Liêm:
- Tao cho mày xem thêm một trò chơi khác.
Hắn mở bình rượu đế ra, mùi cồn lập tức tràn ngập ra ngoài. Xem ra rượu đế nhất phẩm Giang Nam không giả dối chút nào.
Hắn rót rượu vào trong một cái chén, sau đó lấy cái bật lửa không biết do ai để lại ở trên mặt bàn.
Phụt.
Bật lửa nhen nhóm.
Sau đó, hắn lướt bật lửa qua chén rượu, lập tức rượu trong chén bốc cháy hừng hực.
Mặt Tôn Thanh xám như tro, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Đường Trọng mỗi một động tác giống như hắn đang tỉ mỉ chế tạo một ly rượu độc mà chỉ cần mình vừa uống tới cổ đã chết ngay lập tức.
Hắn nhìn thấy Đường Trọng bưng ly rượu đế đang hừng hực cháy về phía mình, lập tức nước mắt của hắn giàn dụa.
Lúc này hắn cũng không quan tâm đến cốt khí đàn ông của mình nữa, ngã quỵ xuống đất, liên tục dập đầu về phía Đường Trọng hô:
- Tôi sai rồi. Tôi thật sự sai rồi. Tôi không cần phải đánh A Ken. Tôi đi tự thú. Tôi sẽ đi tự thú ngay bây giờ. Đại ca, anh bỏ qua cho tôi, tôi sẽ làm trâu, làm ngựa cho anh, làm lái xe lau giầy cho anh. Tôi bồi thường, tôi bồi thường. Anh nói cái gì chính là cái đó. Đại ca, tôi thật sự sai rồi. Tôi đáng chết. Đại ca…
Đường Trọng dùng một tay nắm lấy cằm của hắn bắt hắn ngẩng mặt lên rồi dùng đầu ngón tay bóp chặt cổ họng hắn, dĩ nhiên miệng của hắn tự động mở ra.
- Một chén này gọi là ‘nghĩa hải tình thiên’, chỉ có anh em tình sâu như biển mới dám uống rượu như vậy.
Nói xong, hắn đưa chén rượu có ngọn lửa đang thiêu đốt kia vào trong mồm Tôn Thanh.