Hoạt động buổi chiều buộc phải gián đoạn, Đường Trọng cùng Trương Hách Bản và Ngô Thư vẫn ngồi trong phòng nghỉ chờ Chung An Quốc tới đón. Khi gặp Trần Kiếm lại chơi ‘tìm đi tìm đi tìm bạn’ một lúc đã tiêu hao không ít thể lực cùng tinh lực của Đường Trọng. Quan trọng nhất là tới bây giờ bọn hắn cũng chưa ăn cơm tối.
Thái Nùng muốn mời khách thì Đường Trọng cũng không cần khách khí.
- Tốt nhất là không nên ăn ở khách sạn. Đồ ăn ở đó đều chung một hương vị không có gì mới mẻ. Tìm một quán cơm bình dân sạch sẽ là được. Quan trọng phải có hương vị khác biệt.
Đường Trọng cười nói.
Thái Nùng nghĩ, nói:
- Nếu nói về quán cơm bình dân ở Thông Liêu thì nên đến đào viên chúng ta vừa rời đi. Nếu các cậu không sợ bị người hạ độc thì chúng ta quay xe lại.
- Ở Thông Liêu, ở Hoa Bắc, người dám hạ độc Thái đại thiếu gia còn chưa sinh ra đâu.
Đường Trọng cười lớn nói.
- Cũng không thể nói như vậy. Không sợ đối thủ đồng cấp chỉ sợ thất bại do tiểu nhân.
Thái Nùng cười nói:
- Kể cho cậu một câu chuyện có thật này. Khâm Dương có một đại ca xã hội đen gọi là Báo Tử, mọi người đều gọi hắn là Báo ca. Việc làm ăn khá lớn, đàn em cũng gần trăm, là nhân vật số 1 số 2 trong vòng tròn của bọn họ. Có một lần, Báo ca chơi mạt chược với mấy đại ca khác trong quán trà, không cẩn thận chơi sai một quân bài. Một tên đàn em đứng xem phía sau hắn thấy vậy nên nói xen vào một câu, nói nếu vừa rồi nghe em thì ván này đã ù rồi. Báo ca tức giận nói, mày là đại ca hay tao là đại ca? Là mày đánh bài hay tao đánh bài? Nếu mày giỏi như vậy sao còn phải đứng sau lưng tao bưng trà rót nước hả? Tên đàn em này cảm thấy mình bị vũ nhục nên chạy ra chờ ở cửa quán trà. Đợi đến khi Báo ca chơi mạt chược xong đi xuống thì hắn xông lên đâm chết Báo ca. Bọn hắn đều hiểu phải tuân thủ quy tắc. Chỉ có những nhân vật thấp bé hai bàn tay trắng, mới có thể làm ra loại việc không cố kị gì như thế.
Lực phá hoại của những người như thế mới là khủng khiếp nhất. Đây cũng là lý do khiến Trần Kiếm dù hận tôi trong lòng nhưng cũng phải ra vẻ tôn trọng tôi.
Thái Nùng sờ trán mình trêu chọc nói:
- Nói thêm, ở Minh Châu tôi còn bị cậu dùng chảo đánh một trận nha.
Hắn có thể vui vẻ nói ra mâu thuẫn giữa hắn và Đường Trọng đã chứng minh hắn chính thức bỏ qua chuyện đó rồi.
- Nếu trong lòng anh thấy không công bằng thì lát nữa đến quán cơm anh tìm cái chảo đánh vào mặt tôi đi.
Đường Trọng cũng trêu tức nói.
- Khó mà làm được.
Thái Nùng xua tay nói:
- Mặt của tôi bị thương không sao cả, rượu vẫn uống, gái vẫn cua, hoàn toàn không ảnh hưởng tới cuộc sống. Nhưng nếu mặt cậu bị thương thì những fans hâm mộ kia không nguyền rủa tôi chết à.
Nói đùa xong, Thái Nùng nói với tài xế phía trước:
- Lão Mã, đến Bách Điểu Viên.
Bách Điểu Viên là một nhà hàng dưới chân núi Ngọc Tuyền Sơn, chủ yếu dùng các loại thú rừng làm món chính. Tuy Hoa Bắc không phải vùng ven biển nhưng với những loại người như bọn họ thì muốn ăn hải sản cũng không phải chuyện khó.
Bởi vì từ hồi nhỏ Đường Trọng đã sống ở Hận Sơn nên đặc biệt yêu thích các món ăn miền núi.
Chọn một số món thịt xào măng non, lại chọn loại rượu nổi tiếng Hoa Bắc, vừa ăn vừa uống, nhẹ nhàng tình cảm.
Tửu lượng của Đường Trọng và Thái Nùng rất được, hai người uống thoải mái, nhắm rượu rất nhanh. Trương Hách Bản cũng đòi uống rượu nhưng cô mới uống non nửa chén đã dính men say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở liên tục, nói rượu này quá cay,
Hiện tại Ngô Thư đã biết cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt này có thân phận không đơn giản. Mà hôm nay còn nhờ cậu ta giải vây hộ nên cũng nâng chén rượu kính hắn nửa chén. Còn vị bảo tiêu kiêm lái xe Thái Nùng dẫn tới kia không ăn cơm cùng mà đi ra ngoài tìm cái bàn khác ăn.
Cơm nước no nê, Thái Nùng nhìn đồng hồ đeo tay nói:
- Chưa đến 10h, nếu bây giờ đi ngủ thì có phải quá sớm hay không? Tôi dẫn Đường Trọng đi cảm thụ cuộc sống về đêm ở Thông Liêu một chút. Lâu mới đến một lần, không hưởng thụ thì thật đáng tiếc.
Đường Trọng cũng muốn nối gần quan hệ với Thái Nùng nên nói:
- Được. Tôi vẫn muốn đi chơi nhưng biết anh chỉ ở Khâm Dương sợ không quen nơi đây.
- Hắc hắc, tôi không quen nhưng có anh em quen là được rồi.
Quả nhiên, thấy Đường Trọng không từ chối, Thái Nùng hăng hái hẳn lên, nói:
- Vậy cứ quyết định như vậy đi. Tôi bảo người chuẩn bị.
- Tôi cũng là lần đầu tới đây, có thể đi cảm thụ cuộc sống về đêm của Thông Liêu được không?
Trương Hách Bản sợ hãi nhìn Đường Trọng nói.
Đường Trọng rất muốn mở đầu của cô ra xem bên trong đang suy nghĩ cái gì. Đàn ông ra ngoài cảm thụ cuộc sống về đêm thì nhất định là có liên quan đến phụ nữ và rượu rồi. Một cô gái như cô đi theo làm gì? Lại nói, tôi cũng không biết là cô có bao nhiêu lạng mà cứ bám lấy tôi như vậy chứ?
- Nếu Đường Trọng đồng ý thì ngược lại tôi cũng không có ý kiến.
Thái Nùng cười ha hả nói:
- Nhiều người thì càng náo nhiệt thôi.
Hắn chủ tâm muốn xem kịch vui đây.
Trương Hách Bản nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, Đường Trọng cũng nhìn chằm chằm lại cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một hồi, Trương Hách Bản mới cười như nở hoa, cánh tay ôm Đường Trọng lay động nhẹ nhàng, nói.
- Được rồi, được rồi. Người ta không đi nữa. Anh đi chơi vui vào, uống rượu mạnh nhất, gọi cô gái xinh nhất. Nhưng anh phải đồng ý với em một yêu cầu, dù là trễ thế nào cũng phải trở về, có được không?
-......
- Em chờ anh về.
Trương Hách Bản dịu dàng nói, ánh mắt nhìn Đường Trọng như có thể hòa tan người ta ra vậy.
Thái Nùng phải giơ ngón tay cái với Đường Trọng. Thật không hổ là người dùng chảo đánh vào đầu tôi, trước mặt phụ nữ mà cũng có thể mạnh mẽ bá đạo tới vậy.
Đường Trọng chỉ có nước cười khổ. Cô gái này giả phụ nữ hiền thục thành nghiện rồi à? Cũng không biết cô ta có lòng dạ quỷ gì nữa. Đường Trọng cũng chẳng dám phớt lờ cô ta.
Đưa Trương Hách Bản và Ngô Thư về khách sạn xong, Đường Trọng và Thái Nùng đi về hướng đã định.
- Tuy tôi không hoạt động ở Thông Liêu nhưng cũng biết gái đẹp nhất Thông Liêu thì đều ở Nhất Phẩm Gian Sơn cả. Nghe cái tên đã uy phong rồi đúng không?
Thái Nùng cười nói.
- Nếu tôi là ông chủ của nhà hàng này thì tôi sẽ không đặt tên như vậy.
Đường Trọng nói.
Thái Nùng nghiêm túc suy nghĩ nói:
- Tôi bảo người ta bỏ nó.
- Không cần.
Đường Trọng nói.
- Thật không dám giấu. Nhà hàng này là của một người bạn của tôi mở. Khi khai trương tôi có tới một lần, về sau cũng rất ít tới. Chẳng qua cái tên này nghe cũng quá lộ liễu. Khi tôi ở Khâm Dương cũng nghe người ta bàn tán nhiều, thậm chí ở cả Yến Kinh, Minh Châu, Dương Thành cũng biết đến đại danh của nó, còn nói có cơ hội phải đến thử súng bắn chim nữa. Thanh danh bên ngoài lớn như vậy đúng là không phải chuyện tốt. Có mấy người bảo kê là có thể bình yên vô sự sao? Yến Kinh Thiên Thượng Nhân Gian, có quan hệ rất rộng, không phải cũng bị người ta lật đổ rồi à?
Đường Trọng cười, không nói tiếp, biết điểm dừng là được rồi, quá khoe khoang sẽ khiến bọn họ nghĩ mình ngu dốt.
Không chỉ tên gọi Nhất Phẩm Giang Sơn là hoành tráng mà tất cả những thứ có liên quan đến nó đều hoành tráng.
Thông Liêu nhiều núi. Nó được xây dựng dựa vào núi, ở sườn một ngọn núi tên là quân vương. Từ xa nhìn lại, đèn đuốc trong núi sáng trưng giống như một toà cung điện vậy.
Vốn đường núi thì phải quạnh quẽ nhưng ở đây ngựa xe như nước, lên lên xuống xuống rất tấp nập.
Lúc mới đi vào sẽ gặp một chiếc cửa hình vòm, hai bên cửa là từng dãy cột điêu khắc La Mã.
Xe đi thẳng về phía trước dừng lại ở cửa chính của toà cung điện. Trong đại điện, hai hàng người đẹp mặc sườn xám màu trắng với bộ ngực no đủ và cặp đùi rất tròn cùng đứng chào đón.
Lúc cúi người xuống, sườn xám màu trắng hơi trễ làm lộ rõ một đường rãnh và một mảnh da thịt tuyết trắng.
- Thật lộ liễu.
Đường Trọng thầm lắc đầu.
Sắc mặt Thái Nùng cũng nghiêm trang hơn, nói:
- Lần đầu tới cũng không có nhiều trò thế này. Tên kia ngày càng liều lĩnh.
Đường Trọng giả vờ không nghe được, ánh mắt dò xét ở ngực cùng đùi của mấy người đẹp kia.
Một người chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục bước nhanh tới, cười nói:
- Đại ca, cuối cùng thì anh cũng bớt chút thời gian tới thăm tiểu đệ này rồi. Anh nhìn xem, có phải rất vinh dự cho cái quán rách này không?
- Tiểu Tinh, nếu cậu nghe tôi thì đổi lại tên cho cái quán này. Vứt hết mấy thứ đồ lộn xộn đi.
Xem ra quan hệ của Thái Nùng với hắn khá tốt nên nói chuyện rất trực tiếp.
Biểu lộ của Chu Tinh cứng đờ thấp giọng hỏi:
- Đại ca, anh nghe được được tin gì rồi?
- Không có gì cả.
Thái Nùng nói.
Sắc mặt Chu Tinh hơi hoà hoãn nói:
- Doạ tôi một thân mồ hôi lạnh rồi. Đại ca, về sau không nên trêu đùa em như thế được không?
- Tôi không nói đùa.
Thái Nùng nghiêm mặt nói.
Chu Tinh thấy Thái Nùng nghiêm túc, đúng là không giống như đang nói đùa. Vì thế nói:
- Được, em nghe đại ca, sẽ sai người đổi lại tên.
Thái Nùng nhẹ gật đầu nói:
- An bài một căn phòng, tôi cùng Đường Trọng uống hai chén.
- Anh Đường, rất hân hạnh được biết anh.
Chu Tinh chủ động bắt tay với Đường Trọng:
- Bạn của đại ca cũng chính là bạn của tôi. Về sau anh đến Thông Liêu cứ gọi điện thoại cho tôi để tôi đến sân bay đón.
- Vậy sau này sẽ làm phiền anh nhiều.
Đường Trọng cười nói.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Tinh, Đường Trọng và Thái Nùng đi lên phòng khách quý cao nhất. Trên đường đi gặp rất nhiều người đẹp đi lại trong từng căn phòng.
Trong lòng Đường Trọng nhẹ thở dài, khó trách những công tử phong lưu này không coi phụ nữ ra gì, thậm chí còn cảm thấy phụ nữ không thú vị mà đi tìm kiếm những lạc thú khác bởi đối với bọn họ chiếm được phụ nữ quá dễ dàng.
- Thấy phụ nữ cởi sạch quần áo giống như thấy heo bị cạo sạch lông vậy.
Nói ra những lời này là cầm thú. Vậy bình thường tác phong sống của hắn cầm thú đến cỡ nào.
Lúc đi qua một căn phòng nghe được giọng nói của một người phụ nữ:
- Đổi, đổi, lại đổi người khác cho bà.
Bởi vì các cô gái đều đứng ở cửa ra vào, cửa phòng mở ra nên Đường Trọng có thể nghe được giọng nói nhưng không nhìn thấy hoàn cảnh bên trong phòng.
- Sao vậy?
Thái Nùng thấy Đường Trọng dừng lại,lên tiếng hỏi.
- Không có gì.
Đường Trọng cười nói:
- Thấy một người quen mà thôi.
- Vậy à, người quen nào?
- Trên đời này có hai người phụ nữ hận tôi nhất.
Đường Trọng cười nói:
- Cô ấy là một trong số đó.