Một phương diện chính là đồng bọn hợp tác mà mình cần nể trọng, một mặt là người con gái mà mình yêu thương. Hắn phải mất đi một phương trong đó sao? - Thật sự là đau đầu. Đường Trọng hơi bất đắc dĩ. Hắn quẳng di động lên sô pha, cởi quần áo đi vào phòng tắm. Cho dù Đường Trọng có cố gắng âm thầm cả vạn lần thì khi hắn đi máy bay xuống sân bay quốc tế Minh Châu thì vẫn bị gần trăm phóng viên vây lại. Lúc hắn ở trên máy bay đã bị hành khách nhận ra. Mọi người một truyền mười, mười truyền trăm, tất nhiên sẽ động tới đám người mũi thính hơn cả mũi chó này. Đường Trọng và Trương Hách Bản, Trương Thượng Hân và vài trợ lý cùng về. Trợ lý cố gắng giải vây, nhân viên an ninh sân bay cũng ra sức mà cũng không thể giúp bọn họ thoát khỏi đám phóng viên đang trong trạng thái điên cuồng này. Đường Trọng cũng vừa mới nhận giải thưởng Kim Mã, hoàn toàn không nhận phỏng vấn của phóng viên địa phương của không được. Vì thế hắn đành dừng bước, trả lời vài câu hỏi mà hắn thấy hứng thú. Quản lý Ngô Thư của Đường Trọng cũng giải vây đúng lúc, nói Đường Trọng đi máy bay đã rất mệt mỏi rồi, hiện giờ rất cần nghỉ ngơi. Sắp tới công ty sẽ tổ chức một buổi họp báo cho Đường Trọng. Sau khi tuyên bố tin tức này các phóng viên mới hài lòng rời đi. Đường Trọng trở lại nội thành Minh Châu, Cơ Uy Liêm đã lái xe chạy tới biệt thự Tử Viên gặp hắn. Mời Cơ Uy Liêm ra ngồi ghế sô pha, Đường Trọng cười nói: - Một chiêu của Thu tiên sinh thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị mà. - Đúng vậy. Cơ Uy Liêm cười khổ. - Cha tôi bảo tôi ăn mặc chỉnh tề đi gặp một người bề trên, tôi còn suy đoán không biết là ai. Không ngờ bọn họ lại tới bàn chuyện kết hôn của tôi với Thu Ý Hàn. Đường Trọng điều chỉnh lại sắc mặt, nhìn về phía Cơ Uy Liêm hỏi: - Cậu thấy thế nào?
- Tôi có thể có ý tưởng gì chứ? Cơ Uy Liêm trả lời rất giảo hoạt: - Không phải tôi tới nhờ anh chỉ dẫn sao? Đường Trọng nhìn về phía Cơ Uy Liêm, nói vô cùng thẳng thắn: - Thu tiên sinh vô cùng không hài lòng với tôi, còn nói nếu hắn còn sống thì sẽ không cho tôi và Ý Hàn đến với nhau. Cơ Uy Liêm hơi biến sắc. Hắn không ngờ Thu Hồng Đồ lại có thành kiến sâu với Đường Trọng như vậy. Đường Trọng là người tuy xử sự cực đoan nhưng đối với người phía mình lại rất không tồi. Vì sao Thu Hồng Đồ lại không thích hắn như vậy chứ? Cơ Uy Liêm cảm thấy không hiểu nổi. - Đương nhiên tôi cũng đã nói với hắn, tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Đường Trọng nói. Cơ Uy Liêm cười nói:
- Tình cảm của anh và Ý Hàn thì tôi cũng biết một chút. Ý Hàn đúng là một cô gái rất tốt, nếu từ bỏ như vậy thì hơi đáng tiếc thật. Vốn Cơ Uy Liêm muốn nói những lời kiểu như tôi nhìn Thu Ý Hàn lớn lên nhưng sợ sẽ bị Đường Trọng hiểu lầm, tưởng mình cố tình khoe quan hệ với Thu Ý Hàn để cạnh tranh với hắn. - Cũng bởi tình cảm của tôi và Ý Hàn có vẻ ổn định, Thu tiên sinh chắc cũng cảm nhận được chút áp lực cho nên hắn mới nghĩ ra một chiêu này để đối phó với tôi. Vẻ mặt Đường Trọng rất chân thành nhìn Cơ Uy Liêm, nói: - Cậu là bạn, cũng là anh em của tôi. Thu Ý Hàn là cô gái tôi thích, hắn lại muốn gắn hai người với nhau, thật sự khiến tôi rất khó xử. Tôi không muốn có hiểu lầm gì với cậu, cũng không muốn không giải quyết được chuyện với Thu Ý Hàn. Cơ Uy Liêm có thể cảm nhận được sự chân thành của Đường Trọng. Hắn có thể kiên nhẫn giải thích với mình như thế, chứng to hắn thực sự coi trọng quan hệ giữa hắn và mình.
Điều này khiến Cơ Uy Liêm thầm hơi cảm động. Phải biết rằng những người như bọn họ vốn không dễ coi người khác là bạn. - Tôi hiểu được cảm thụ của anh. Cơ Uy Liêm nói. - Vốn tôi nghĩ đâu là chuyện giữa tôi và hắn. Đường Trọng cười nói. - Không ngờ hắn lại mở rộng chiến trường, kéo thêm cả cậu vào. - Nhân vật lớn phải có khí phách lớn thôi. Cơ Uy Liêm trêu chọc. - Đúng vậy, nhân vật lớn phải có khí phách lớn. Đường Trọng nói. - Chỉ là oan uổng cho cậu thôi. - Có gì mà oan uổng chứ? Cơ Uy Liêm cười:
- Tôi biết tôi phải làm gì là ổn rồi. Người ta chỉ cần bảo vệ bản tâm tốt là được. - Tiếp theo đây có thể phiền cậu diễn một vở kịch giúp tôi không? - Tuy tôi không chuyên nghiệp lắm nhưng cũng không tới nỗi quá vụng, khiến người ta không xem nổi đấy chứ? Cơ Uy Liêm cười ha hả nói: - Còn chưa chúc mừng anh đấy. Đóng bộ phim đầu tay đã trở thành ảnh đế, điều này khiến những ngôi sao khác cảm thấy rất áp lực đó. - Tôi cũng có cố ý đâu. Đường Trọng cười nói. - Không ngờ lại giành được giải. - Tôi hoàn toàn không thấy mấy câu này có vẻ gì khiêm tốn cả. Cơ Uy Liêm cười to. Cơ Uy Liêm từ chối lời mời dùng cơm của Đường Trọng, lái xe mình từ từ rời khỏi khu Tử Viên.
Vừa rời khỏi Tử Viên, di động trong túi liền đổ chuông. Hắn nhìn số trên điện thoại, dừng xe lại rồi mới bắt máy. - Cha ạ. Cơ Uy Liêm gọi cung kính. - Nói chuyện với hắn chưa? Trong loa truyền ra một giọng nói trầm ổn hùng hậu. - Đã nói rồi cha. Cơ Uy Liêm đáp. - Thế nào? Cơ Uy Liêm trầm ngâm trong chốc lát, nói: - Cha, chúng ta từ bỏ đi. - Thế nào? Hắn thuyết phục được con rồi à? - Không, không liên quan tới hắn. Cơ Uy Liêm nói.
- Thế thì là vì sao? Con hẳn phải hiểu rõ, đây là một cơ hội rất tốt với con, có tác động rất lớn đối với nhà họ Cơ chúng ta. - Con nghĩ chú Thu đề nghị chuyện này chỉ sợ cũng không có mấy thành ý đâu. Người đàn ông kia cười lạnh, nói: - Hắn có thành ý hay không thì cha mặc ệ. Nhưng chỉ cần chuyện này thành, Thu Hồng Đồ hắn muốn lật lọng cũng phải trả lời cha cho ổn. - Nếu con làm như vậy, phía Đường Trọng thì sao? Cơ Uy Liêm nói: - Không phải con cũng phải trả lời hắn sao? - Con coi trọng hắn như vậy sao? - Con nghĩ hắn có thể cho con nhiều cơ hội hơn chú Thu đấy. Cơ Uy Liêm nói: - Chỉ là phải cần một chút thời gian mà thôi. Trầm mặc.
Rất lâu sau đó, người đàn ông phía bên kia điện thoại mới nói: - Tự con quyết định đi. - Cha, con sẽ rất cẩn thận. Cạch. Đầu kia đã tắt điện thoại. Cơ Uy Liêm nhìn điện thoại, lắc đầu cười khổ không thôi. Hắn làm sao không biết là cha không hài lòng lắm với lựa chọn của mình chứ? Nhưng mình có cần thiết phải xông vào vũng nước đục kia không? Thu Ý Hàn không thích mình. Tâm tư của cô đều đặt ở Đường Trọng. Điểm này hắn hiểu hơn ai hết/ - Không phải tôi không đủ dũng cảm mà tôi không tìm thấy ý nghĩa để chiến đấu. Cơ Uy Liêm khẽ thở dài. Hắn đặt di động lên trên ghế, bắt đầu khởi động xe... Két.
Một chiếc xe dừng lại ngay cổng. Tiếng phanh xe rất to, cho thấy lái xe có vẻ rất bực mình. Lý Gia nhanh tay lẹ mắt đi tới hỗ trợ mở cửa xe, cười nói: - Tiên sinh Kiệt Lý, chào mừng tới Trung Hoa. Một người đàn ông tóc vàng quăn, vóc người nhỏ nhắn chui ra khỏi xe. Hắn đánh giá bốn phía, giọng điệu có vẻ trào phúng nói: - Nơi này đúng là khó tìm thật. Trên mặt Quan Tâm hơi lộ vẻ xấu hổ nhưng cũng biết hiện tại mình thế yếu, không có tư cách đối chọi với người khác. Hắn nhiệt tình đứng lên đón tiếp, chủ động vươn tay ra với Kiệt Lý, cười nói: - Tiên sinh Kiệt Lý, địa phương hẻo lánh này cũng có cảnh trí khác lạ, không phải sao? Lần đầu Kiệt Lý tiếp xúc với Quan Tâm, tuy rằng đã đọc tư liệu của hắn hơn mười lần, hiểu cả cuộc sống hắn trải qua từ lớn đến nhỏ nhưng vẫn nhìn kỹ hắn một hồi, bắt tay hắn, nói: - Quan tiên sinh, hy vọng chúng ta hợp tác tốt. - Nhất định sẽ thế. Quan Tâm khiêm tốn nói. - Tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp với tiên sinh Kiệt Lý. Kiệt Lý phi thường hài lòng với thái độ của Quan Tâm, nói: - Chúng ta có chung mục tiêu, chỉ hy vọng lần này không phải ra về tay không. Lý Gia thầm nghĩ, ông có thể trở về đã là không tồi rồi. Đám người Kim Cương đến còn bị tiêu diệt toàn quân kia kìa. Đương nhiên cô cũng không nói ra những lời này trước mặt người khác, cười nói: - Tiên sinh Kiệt Lý, chúng ta có đầy đủ lòng tin đối với ông. Kiệt Lý không tới một mình mà còn có một tài xế cao lớn và một người đàn ông đeo kính, thoạt nhìn giống như một nhà khoa học. Quan Tâm mời mấy vị vào nhà, lúc này Lý Gia mới mang trà thơm tới.
- Ngồi trên máy bay cũng đã thấy tin tức về hắn. Kiệt Lý cười nói: - Con mồi của chúng ta quả là sống dễ chịu thật. - Đúng vậy. Quan Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: - Chẳng qua tôi tin rằng đó chỉ là tạm thời thôi. Tuy rằng hiện giờ Quan Tâm đã giống như chuột trốn trong hang, không dám đi ra ngoài nhưng hắn vẫn biết tin tức Đường Trọng xưng đế tại giải thưởng Kim Mã. Dưới cơn phẫn nộ, hắn đã đập nát chiếc TV trong phòng. Hắn không hiểu nổi tại sao một kẻ đáng ghét như vậy mà lại được ông trời quan tâm tới thế? Lần đầu tiên đóng phim đã đoạt giải, những người đó không phải nói đùa đấy chứ? Nhưng sự thật ở ngay trước mắt. Vô số kênh truyền hình tranh nhau đưa tin, khiến hắn chẳng còn sức mà phủ nhận nữa. - Leo càng cao thì ngã càng đau. Nếu hắn chết rồi thì không phải tất cả mọi thứ của hắn đều tan thành mây khói sao? Quan Tâm thầm tự an ủi mình. - May mà Khô Lâu Hội vẫn chưa từ bỏ mình. Mình vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ. - Chúng ta sẽ nhanh chóng giúp hai mắt mình đỡ nhức thôi. Kiệt Lý cười ha hả nói: - Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng. Đối với bạn cũ của mình, nhất định cậu đã lập được một kế hoạch phi thường tuyệt vời phải không?