Tất cả lịch trình của bọn họ đều do Ngô Thư sắp xếp cho nên, bọn họ không biết bất kì nhân viên nào bên Thông Liêu ngoại trừ một vị tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Thông quản lý quảng trường Vạn Thông trong thành phố Thông Liêu. Họ còn tưởng rằng người đàn ông trung niên này là nhân viên ở quảng trường.
Dù sao bọn họ cũng cần hoạt động ở quảng trường Vạn Thông, công tác chuẩn bị cũng do bọn hắn làm.
Nhưng thoạt nhìn người đàn ông này nói chuyện với Ngô Thư không được thoải mái bởi sắc mặt bọn họ không được tốt lắm.
Hơn thế nữa, người đàn ông này không kiên nhẫn nói to hơn thì tự nhiên khiến Đường Trọng và Trương Hách Bản phải nhìn sang.
Đường Trọng cầm nước khoáng trong tay đi tới, nhìn Ngô Thư hỏi:
- Chị Ngô,có chuyện gì vậy?
Ngô Thư nhiều tuổi hơn Bạch Tố, lớn hơn mấy người Đường Trọng mười mấy tuổi. Cho nên bọn họ gọi cô là chị.
Ngô Thư nhìn Đường Trọng, không biết nên nói ra yêu cầu của đối phương như thế nào.
Đây không phải lần đầu tiên cô làm trong ngành giải trí, cũng không phải lần đầu tiên gặp quy tắc ngầm như vậy.
Tất nhiên, loại chuyện này có thành hay không là do thái độ của công ty và ca sĩ quyết định. Nếu công ty có thực lực hùng hậu mà ông chủ không thích những loại chuyện kia thì mọi việc đều dễ dàng. Dù ca sĩ cố tình muốn đi kiếm thêm thu nhập cũng phải kiêng kị trách phạt của công ty.
Còn nếu công ty không có chỗ dựa, mà ông chủ lại coi những ca sĩ này là công cụ để nịnh bợ quyền thế thì cuộc sống của ca sĩ có thể hiểu sẽ như thế nào rồi.
Tỉ lệ ca sĩ Hàn Quốc tự sát cao như vậy, từng việc gièm pha nối tiếp bị truyền ra. Chẳng lẽ ngành giải trí của Trung Quốc sẽ trong sạch sao?
Tuyệt đối không phải như vậy.
Thứ nhất, tấm màn đen của Trung Quốc càng dày hơn. Chẳng qua không ai vạch trần hoặc không dám vạch trần tấm màn đen này mà thôi. Không ai vạch trần là vì đa số những người kia đều là kẻ cùng phạm tội, còn không dám vạch trần là vì thủ đoạn trả thù của những kẻ kia vượt quá khả năng chịu đựng của người bình thường. Mặc dù là những nhà truyền thông được xưng là Ông vua không ngai cũng không dám.
Thứ hai, những ngôi sao liên quan đến các vụ xì-căng-đan đều có tâm lý chung. Người khác làm được, tại sao mình lại không làm được? Người khác làm rồi, mình cũng có thể làm. Người khác dựa vào cái này để kiếm tiền và thăng chức thì mình cũng có thể dựa vào cái này để kiếm tiền và thăng chức. Chẳng có gì là lớn cả.
Thứ ba, lương tâm của truyền thông có vấn đề.
Nhưng Ngô Thư biết Trương Hách Bản không thể đi tham gia loại bữa tiệc này.
Bởi vì khi cô mới vào công ty, phó tổng mới, Bạch Tố đã nói với cô về việc này. Sau đó, lãnh đạo cấp cao của công ty Tôn Văn Lâm cũng đặc biệt tìm cô bàn về định hướng phát triển của Hồ Điệp. Tất nhiên, trong quá trình nói chuyện cũng nhắc đến chuyện này.
Dù là ai, nhất định phải kiên quyết thoái thác hắn. Hết thảy hậu quả do công ty gánh chịu.
Ngô Thư không biết những ca sĩ khác của Hoa Thanh có được đãi ngộ như vậy không, nhưng Hồ Điệp đúng là đã nhận được sự coi trọng như vậy.
Tình huống cụ thể thì Ngô Thư không biết. Cô chỉ cho rằng giải trí Hoa Thanh có chỗ dựa vững chắc nên không ngại bất kỳ sự khiêu chiến nào. Mà nhóm Hồ Điệp lại đang hot như mặt trời ban trưa nên bọn họ không thể có liên quan đến bất cứ việc mờ ám nào.
Nếu trong thời điểm sắp công chiếu Hắc Hiệp mà bị truyền thông đưa ra việc ‘bồi rượu’ thì mọi chuyện sẽ xấu đi rất nhiều.
Người đàn ông cười cười với Đường Trọng, nói:
- Chỉ là có người muốn mời cậu Đường và cô Trương đi ăn bữa cơm rau dưa mà thôi.
- Cơm rau dưa ư?
Đường Trọng liền hiểu nguyên do rồi.
Khó trách sắc mặt Ngô Thư xấu như vậy. Găp được kẻ tiểu nhân đưa ra yêu cầu ti tiện như vậy thì ai không tức giận chứ.
- Đúng vậy, cơm rau dưa.
Người đàn ông nói.
- Xưng hô thế nào vậy?
Đường Trọng nhìn ông ta hỏi.
Người đàn ông vui vẻ, nghĩ thầm, xem ra việc này có cửa rồi. Người đại diện không đồng ý không quan trọng, chỉ cần ca sĩ đồng ý thì chuyện này còn có cơ thương lượng. Cùng lắm thì cho bà già cứng ngắc khô khan này chút phí là được rồi.
Tất nhiên, dù thế nào thì hắn cũng phải hoàn thành chuyện này. Nếu không hắn không có tốt lành gì.
- Tôi họ Chung. Chung An Quốc. Cậu có thể gọi tôi là lão Chung. Mọi người trong ngành đều gọi tôi như thế.
Người đàn ông nâng kính mắt cười ha hả nói.
Đường Trọng nhìn về phiá Ngô Thư. Hắn đúng là không biết trong ngành giải trí còn có người tên gọi Chung An Quốc.
Đương nhiên, dù Đường Trọng là người trong ngành và bây giờ còn rất nổi danh nhưng so với Chung An Quốc thì hắn càng giống người rảnh rỗi bên ngoài ngành vậy.
Ngô Thư nhẹ gật đầu với Đường Trọng, nói:
- Trước kia ông Chung cũng từng đóng phim.
Chung An Quốc đúng là người trong ngành và còn tham gia sớm hơn Đường Trọng vài chục năm. Nếu dựa theo quy củ trong ngành thì hắn được coi là tiền bối của Đường Trọng.
Mười mấy năm trước, hắn từng nhận vai nam phụ trong hai bộ phim, cũng hơi nổi tiếng một thời. Nhưng không ai biết trước tương lai trong ngành giải trí, có một số người bất chợt nổi tiếng, lại có một số người dù cố gắng thế nào cũng không tiến lên được. Ba phần dựa vào cố gắng, bảy phần dựa vào số mệnh. Con đường sự nghiệp của Chung An Quốc ngày càng hẹp, cuối cùng là không thể làm nổi nữa.
Chẳng qua, bởi vì hắn có một ưu thế khác và còn vào ngành sớm nên có quen biết với một số lão nhân trong ngành. Điều này giúp hắn càng ngày càng phát triển ở một sự nghiệp khác và danh tiếng cũng lớn dần.
Có thị trường thì có nhu cầu.
Có nhu cầu thì có loại người như hắn tồn tại.
Đúng thế, hắn là một ‘bà mối’, chuyên làm mai mối cho một số ngôi sao trong ngành với một số nhà giàu quyền quý. Nước ngoài thường hay gọi là môi dâm.
Trung Quốc chưa từng có người công khai chuyện này nhưng chưa công khai không có nghĩa là không có loại người này.
Dùng các mối quan hệ của hắn, trước kia giao dịch với một số người đại diện cũng rất dễ dàng. Có thể Ngô Thư là do Bạch Tố mang từ HongKong tới nên đây là lần đầu bọn họ giao dịch. Cho nên khi Ngô Thư kiên quyết từ chối đã khiến hắn cảm thấy mình bị mất thể diện, và bị tổn thương lòng tự trọng.
Chung An Quốc hắn đã vào nghề được hơn hai mươi năm, ngoại trừ mấy năm đầu mới vào ngành phải cúi đầu trước người khác thì về sau đi đến đâu mà không phải uy phong lẫm liệt chứ?
- Vậy ông thay ai phải mời chúng tôi ăn cơm?
Đường Trọng hỏi.
- Trần thiếu gia.
Chung An Quốc nói. Thấy vẻ mặt Đường Trọng mê hoặc không hiểu, trong lòng liền xem thường hắn. Cái tên ca sĩ trẻ tuổi này, tuy tốc độ nổi tiếng rất nhanh, lại có danh tiếng lớn và số lượng fans hâm mộ đông đảo nhưng vẫn bị coi là con gà con trong ngành mà thôi. Một số sự việc sâu xa bọn hắn cũng không biết, một số nhân vật quan trọng bọn hắn cũng không có cơ hội làm quen. Hay bởi vì tin tức kém.
- Trần Kiếm. Trần đại thiếu gia của tập đoàn Long Quế. Tất nhiên người mời cũng không chỉ có một mình Trần thiếu gia. Các vị công tử của Hoa Bắc nghe nói cô Trương cũng tới nên nói muốn mời cô tới ăn bữa cơm giao lưu.
Đường Trọng nhẹ gật đầu, cười nói:
- Hoá ra là Trần đại thiếu gia à. Như vậy ông nói cho tôi biết, nếu tôi không đi thì sẽ có hậu quả gì? Hoặc đơn giản hơn là nói xem các ông sẽ trả thù chúng tôi như thế nào?
Chung An Quốc kinh ngạc nhìn Đường Trọng. Hắn nghĩ mãi mà không ra ý đồ của Đường Trọng. Lần đầu tiên hắn gặp được kẻ không thể nắm bắt được như vậy.
Trước kia cũng có ca sĩ từ chối nhưng bọn họ có quyền từ chối và cũng phải có nghĩa vụ thoả hiệp. Còn thái độ của tên này là sao?
Muốn biết kết quả trước, sau đó biết khó mà lui hả?
Đường Trọng nhíu mày nhìn Chung An Quốc nói:
- Trầm mặc có nghĩa là gì? Không cho chúng tôi nói tiếp à?
- Cậu Đường, cậu xác định muốn biết sao?
Chung An Quốc cười lạnh nhìn Đường Trọng nói:
- Tôi có thể hiểu, người trẻ tuổi thì thường có chút tính tình. Nhưng vất vả mới đến được bước này mà thoáng cái lại rơi xuống đỉnh núi, tin tưởng tôi, loại cảm giác này thật không thoải mái.
- Đây là câu trả lời của ông hả?
- Cậu cho rằng có danh tiếng trong ngành giải trí là đủ rồi à? Cậu cho rằng bây giờ cậu có thể hô phong hoán vũ rồi sao? Tất cả mọi người khen ngợi cậu nên cậu cảm thấy mình không gì là không làm được phải không? Cậu có biết những người có suy nghĩ như vậy đều chết rất thảm? Thực ra trong mắt nhiều người cậu cũng không bằng cái rắm. Bảo cậu nghẹn thì phải nghẹn trong lỗ đít, bảo cậu thả thì cậu phải lập tức thả.
- Biện pháp trả thù chúng tôi của các ông là nói mấy câu uy hiếp à?
Đường Trọng không khách khí cắt ngang lời ông ta.
- Được. Nếu cậu muốn biết thì tôi sẽ tuỳ tiện liệt ra mấy cái.
Chung An Quốc khàn giọng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Thứ nhất, hoạt động lần này không thể tiến hành được nữa. Những fans hâm mộ kia đến từ đâu thì về nơi đó. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng ai bảo bọn họ yêu thích sai người đâu? Thứ hai, nghe nói hình như cậu đóng một bộ phim gọi là Hắc Hiệp. Thật là tiếc! Chỉ sợ bộ phim này không vào được thị trường Hoa Bắc. Thứ ba, nơi khác tôi không dám cam đoan nhưng một phần ba Hoa Bắc này, về sau Hồ Điệp đừng đến nữa, có đến cũng vô dụng thôi vì các cậu sẽ không làm được gì. Còn về việc khách sạn các cậu ở xuất hiện rỉ nước, rỉ ga hay bị người giội phân trước cửa, đây đều là những việc hạ lưu, thủ đoạn nhỏ thì chúng tôi khinh thường làm.
- Rất phong phú.
Đường Trọng cười nói. Hắn mở nắp chai nước đưa cho Chung An Quốc hỏi:
- Ông uống nước không?
- Không uống.
Chung An Quốc từ chối. Tên này có bị bệnh không? Mình đã uống rồi còn mời mình nữa. Chẳng qua, thái độ này cũng không tệ lắm. Ít nhất, hắn có vẻ muốn xin lỗi, vậy mình răn dạy vài câu rồi tha cho hắn.
- Không, ông nhất định phải uống.
Đường Trọng cầm chai nước khoáng giội lên đầu hắn.
Ùng ục ùng ục~
Rất nhanh, nửa chai nước khoáng đã giội trên đầu Chung An Quốc.
- Đường Trọng.
Chung An Quốc quệt nước trên mặt, tức giận hét lên.
- Ông xem, ông xem.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi bắt ông uống ngụm nước mà ông đã tức giận như vậy. Vậy ông bắt tôi ăn cơm đại tiện thì không cho tôi tức giận một chút sao? Mấy tên lưu manh các ông đúng coi thường pháp luật.
đến.
Nhìn thấy có người xa lạ tới, Ngô Thư, người đại diện ban nhạc Hồ Điệp lập tức nghênh đón.
Hai người thấp giọng nói vài câu, sắc mặt Ngô Thư liền thay đổi. Người đàn ông trung niên liếc nhìn Đường Trọng cùng Trương Hách Bản, lại nói mấy câu. Ngô Thư lắc đầu từ chối.
- Quản lý Ngô, tôi khuyên cô tốt nhất là phải lý trí một ít. Người đàn ông trung niên đè thấp giọng nói.
- Nếu như cô muốn hoạt động được tổ chức bình thường, muốn điện ảnh thuận lợi chiếu phim tại Thông Liêu thì tốt nhất là phải phối hợp một ít. Dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, cũng sẽ không thiếu một khối thịt.
Người đàn ông này nói giọng vùng Thông Liêu, không thể nghi ngờ hắn hẳn là người địa phương.
- Tôi không thể đồng ý.
Ngô Thư lại từ chối.
- Cho tới bây giờ ban nhạc Hồ Điệp đều chưa từng làm qua chuyện như vậy. Cũng tuyệt đối không làm chuyện như vậy.
Vì vậy sắc mặt người đàn ông trung niên cũng bắt đầu trở nên khó chịu.
- Không muốn đi cũng phải đi.
Người đàn ông trung niên lạnh giọng khẽ nói.
- Đây là quy củ.