Đường Trọng cảm thấy cuộc sống của mình chính là một âm mưu lớn.
Khương Khả Khanh này thật sự là đáng hận rồi, cho người ta một tài sản tới mười mấy triệu còn chưa tính, giờ lại cho người ta tiếp một công ty là sao? Thế này thì người ta sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Đường Trọng thậm chí nghĩ tới chuyện dứt khoát mình đến làm chủ tịch công ty này, để tất cả phụ nữ mình thích thành ngôi sao cả, đuổi hết mấy tên đàn ông khiến người ta chán ghét ra khỏi công ty, khiến mình trở thành người có ảnh hưởng một tay che trời trong ngành giải trí, thuận ta thì lên giường, nghịch ta thì đá ra ngoài.
Tiền và phụ nữ đều cần, còn bận rộn cái gì nữa chứ?
Sau đó Đường Trọng liều mạng lắc đầu.
Không thể như vậy, không thể như vậy.
Khương Khả Khanh này là một nữ yêu tinh. Hiện giờ tất cả đều là yêu tinh mê hoặc, đặt bẫy mình thôi.
Bản thân mình không thể trúng kế, ngàn vạn lần không thể trúng kế.
- Chát!
Đường Trọng tự tát mình một cái.
- Cậu làm gì thế?
Khương Khả Khanh giật mình nhìn Đường Trọng.
- Càng nhìn càng thấy cô giống yêu tinh.
Đường Trọng nói.
Khương Khả Khanh liền cười quyến rũ, nói:
- Vậy hay để yêu tinh tát cậu có được không hả?
- Không cần, hiện giờ tôi tỉnh táo rồi.
Đường Trọng nói.
- Hiện giờ tôi mới chỉ bắt đầu, sau này sẽ còn có nhiều hơn nữa.
- Tiền nhiều quá nên chưa biết tiêu thế nào phải không?
Khương Khả Khanh cười hỏi.
- Hiện giờ thì biết rồi.
Đường Trọng nói.
- Thế này còn chưa đủ đâu.
Khương Khả Khanh nhìn Đường Trọng chăm chú, nói.
- Cuộc đời cậu khác người khác, cho nên vận mệnh cũng bất đồng. Có chút tiền này thì đã là gì chứ? Cần phải có rất rất nhiều tiền. Có chút thực lực này đã đủ sao? Phải có thực lực rất rất mạnh mới được. Nếu không tất cả những gì hiện có của cậu sẽ bị người khác lấy đi, thậm chí tính mạng cũng bị cướp đoạt. Tôi cũng hy vọng là cậu có thể an toàn làm một lão nhà giàu. Đáng tiếc là cậu không có cái phúc đó đâu.
- Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi.
Đường Trọng cảm kích nói. Hắn biết chỉ có người quan tâm thật sự tới mình mới có thể nói những lời không dễ nghe này.
- Những thứ lão râu dài mất đi, tôi sẽ lấy lại cho hắn.
- Không chỉ có vì người khác mà còn phải vì chính mình. Đừng quên là mình phải trở thành người có quyền lực.
Khương Khả Khanh nói.
- Sao có thể quên được chứ?
Đường Trọng cười.
- Ừ, bản thân mình tự tìm người nối nghiệp đi.
Khương Khả Khanh nói.
- Cô muốn dẫn tổng giám đốc Huyên đi à?
- Đúng thế. Bên kia tôi cũng có chút phiền toái nhỏ, cần Huyên Dịch đi trợ giúp.
Khương Khả Khanh nói.
- Cũng là vì Khương gia à?
- Cậu thấy sao?
Khương Khả Khanh trừng mắt nhìn Đường Trọng một cái.
- Cậu gây chuyện, vô mông rời đi. Chúng ta có thể thế không? Chẳng qua cũng không có gì đáng sợ. Khương gia là Khương gia, bọn họ là bọn họ. Lão thái gia còn sống, bọn họ cũng không dám làm quá mức.
Vẻ tươi cười trên mặt Đường Trọng càng đậm, nói:
- Xem ra thanh đao này của tôi còn cần mài sắc bén hơn nữa mới được.
- Cậu biết thế là tốt rồi. Hiện giờ cần phải tích súc lực lượng. Không phải tôi khinh thường cậu nhưng hiện giờ thực lực của cậu không ăn thua gì, chẳng đáng nhét kẽ răng bọn họ.
Khương Khả Khanh nói.
- Cậu khó có thể tưởng tượng được là Khương gia có thể điều động bao nhiêu tài nguyên đâu.
- Tôi biết mà. Nhà giàu có mà.
Đường Trọng cười khổ.
- Không có quan hệ, không có tài nguyên thì sao gọi là nhà giàu được chứ?
- Biết là tốt rồi.
- Cô cảm thấy Tôn Văn Lâm thế nào?
Đường Trọng hỏi
Trong mắt Khương Khả Khanh lóe lên vẻ vui mừng, cười hì hì nói:
- Tôi còn tưởng cậu sẽ chọn Bạch Tố cơ đấy.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng Bạch Tố còn chưa có kinh nghiệm chủ trì toàn cục. Tôn Văn Lâm lại thích hợp hơn.
Đường Trọng nói.
- Xem ra cậu còn chưa bị sắc đẹp mê hoặc đâu.
Khương Khả Khanh khẳng định.
- Để Bạch Tố có thêm thời gian đi. Tôn Văn Lâm đúng là thích hợp hơn cô ấy. Nhưng Tôn Văn Lâm có dã tâm.
- Tôi không sợ hắn có dã tâm.
Đường Trọng cười.
- Tôi chỉ sợ hắn không có năng lực.
- Cậu đã quyết định rồi, những chuyện còn lại giao cho cậu đấy.
Khương Khả Khanh đi giầy, chuẩn bị rời đi.
- Cô đi đâu vậy?
Đường Trọng hỏi.
Khương Khả Khanh cười nói:
- Không phải tôi nói rồi sao? Tôi tới Minh Châu là có chuyện muốn làm.
- Lúc nào ăn cơm một bữa đi.
- Chờ tôi gọi điện.
Khương Khả Khanh nói.
Sau đó cửa phòng đóng sầm một cái, người đã biến mất không thấy đâu nữa.
Đường Trọng cười khổ.
Người phụ nữ này vẫn hấp tấp như thế, rất đúng với tính cách của cô.
Khương Khả Khanh rời đi, tổng giám đốc Huyên mới gõ cửa tiến vào, vừa cười vừa nói:
- Tổng giám đốc Khương vừa rồi đã nói chuyện với cậu chưa?
- Không ngờ lần đầu tiên gặp mặt tổng giám đốc Huyên, trong nháy mắt nữa đã phải đi rồi.
Đường Trọng cảm thán.
- Thật đúng là không nỡ mà.
- Vậy cậu nói với Khương tiểu thư một chút để tôi lưu lại đi.
Huyên Dịch cười ha hả nói.
Nếu có thể không rời đi thì cô cũng không muốn rời đi. Đặt mình trong danh lời, cả ngày gặp toàn người đẹp, công việc cũng không gọi là cực khổ, đãi ngộ phong phú như vậy. Nhưng Khương Khả Khanh đã có sắp xếp, cô cũng không thể phản kháng.
- Thật ra tôi cũng muốn làm như vậy nhưng sợ ảnh hưởng tới tiền đồ tốt đẹp của tổng giám đốc Huyên thôi. Vừa rồi Khương tiểu thư cũng nói là có chuyện quan trọng hơn muốn giao cho cô làm mà.
Đường Trọng cười nói.
- Cậu còn gọi tôi là tổng giám đốc Huyên gì nữa?
Huyên Dịch lườm Đường Trọng, nói:
- Cậu mới là ông chủ của Hoa Thanh mà.
Người phụ nữ xinh đẹp thì dù bao nhiêu tuổi, khi làm nũng cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu cả.
Tuổi Huyên Dịch cũng không lớn, lườm một cái như vậy khiến người ta cảm thấy đúng là vô cùng quyến rũ.
Đây là một đóa hoa đang nở rộ, đáng tiếc là Đường Trọng không có tâm tư đi hái.
- Hoa Thanh có thể có ngày hôm nay, công lao của tổng giám đốc Huyên là không thể chối cãi. Dù là lúc nào, cô vẫn là tổng giám đốc Huyên của Hoa Thanh.
Nếu đã không có tâm tư gì với cô ấy thì khả năng ứng phó cũng tốt hơn nhiều. Đàn ông chỉ có đối với người phụ nữ mà hắn có ý đồ mới phải cẩn thận một chút.
- Sau này còn có nhiều chỗ không biết, cần nhờ tổng giám đốc Huyên chỉ bảo cho. Cô cũng không nên dấu nghề nhé.
- Nhất định không.
Huyên Dịch hào phóng nói:
- Lúc nào tôi cũng chờ gọi về.
Huyên Dịch tự mình đưa tiễn, Đường Trọng rời khỏi phòng làm việc của cô.
Bạch Tố tới đón, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Đường Trọng liếc cô một cái, cười nói:
- Lát nữa sẽ nói cho cô biết. Nhưng trước tiên tôi muốn đi nói chuyện với Tôn Văn Lâm đã.
- Tổng giám đốc Tôn hôm nay cũng tới tham gia cuộc họp. Tôi mang cậu tới phòng làm việc của hắn.
Bạch Tố làm việc lưu loát, lập tức đưa Đường Trọng tới một hướng khác.
Tôn Văn Lâm thấy Đường Trọng đến thì rất ngạc nhiên, nhiệt tình chào đón, nắm tay Đại Đế trẻ tuổi, vừa cười vừa nói:
- Khách quý tới chơi. sáo lại không ngờ là gặp cậu ở đây chứ? Nếu gọi điện báo trước thì có phải là tôi đã bảo chuẩn bị hộp trà quý mà tôi vẫn cất ở nhà mang tới không?
- Đến công ty có chút việc, tiện thể tới thăm tổng giám đốc Tôn.
Đường Trọng bắt tay Tôn Văn Lâm xong đã đánh giá phòng làm việc của đối phương.
Phòng làm việc này cũng rất lớn nhưng lại không rộng rãi. Ngoài bàn công tác ra thì nơi nơi đều là giá sách. Phòng tiếp khách cũng chỉ có hai chiếc ghế salon, đơn giản vô cùng.
Thảo nào Khương Khả Khanh nói hắn là một người rất có dã tâm. Chỉ có người sống nghiêm khắc với mình như vậy thì mới không cho phép mình mắc sai lầm.
Cũng tốt. Đây đúng là người Đường Trọng muốn tìm rồi.
Bạch Tố rời đi, Tôn Văn Lâm kéo Đường Trọng tới ngồi ở ghế salon. Thư ký rót trà rồi lui ra ngoài.
- Phát triển tốt lắm.
Tôn Văn Lâm nhìn Đường Trọng cười:
- Mới qua mấy tháng mà đã có danh tiếng lớn như vậy chứ? Nhóm Hồ Điệp trước kia cũng nổi nhưng sau khi cậu tới thì đúng là phản ứng dây chuyền nổ ra mà.
- Tổng giám đốc Tôn khen lầm rồi. Chủ yếu vẫn là do công ty thúc đẩy thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Sau khi hắn nói xong mới phát hiện ra, thế không phải là mình tự vuốt mông ngựa mình sao?
- Lần này tôi đến chủ yếu là muốn cảm tạ tổng giám đốc Tôn đã ủng hộ tôi.
- Tôi đây có ủng hộ được gì đâu chứ? Chỉ là một ít công việc phải làm thôi.
Tôn Văn Lâm khoát tay.
- Nhưng thật ra cậu người lớn không chấp người nhỏ, hẳn là tôi phải cảm tạ mới đúng.
Tôn Văn Lâm nói là chuyện con trai hắn. Hắn vẫn rất khiêm tốn, khiến tâm lý người khác thoải mái.
- Tôn Thanh hiện giờ có khỏe không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Thằng ranh này đúng là không nên thân, đưa ra nước ngoài buôn bán nhỏ với chị nó. Chẳng qua chi cần nó không làm loạn lên, buôn bán không ra tiền cũng không sao.
- Người trẻ tuổi mà, rèn luyện một chút cũng là chuyện tốt, sau này nhất định có tiền đồ. Đợi hắn về nước thì gọi điện cho tôi, tôi mời hắn ăn cơm.
Đường Trọng nói.
Tôn Văn Lâm kinh ngạc nhìn Đường Trọng một cái, cười gật đầu nói:
- Nhất định, nhất định. Hẳn là hắn phải mời cậu ăn cơm xin lỗi mới đúng.
- Chuyện qua rồi thì cho nó qua đi. Chúng ta phải nhìn về phía trước, có phải không nào?
Đường Trọng cười.
- Đúng. Vẫn là thanh niên đầu óc linh hoạt hơn. Mấy người già như tôi đầu óc đều rỉ sét tới nơi rồi.
Đường Trọng cảm thấy mình đã tán chuyện đủ rồi, lúc này mới vào đề tài chính.
Vẻ mặt hắn chăm chú nhìn về phía Tôn Văn Lâm, nói:
- Tổng giám đốc Tôn, có muốn tiếp quản Hoa Thanh không?
- Tiếp quản Hoa Thanh?
Thân thể Tôn Văn Lâm hơi nghiêng về phía trước một chút, sau đó khôi phục bình thường rất nhanh.
- Tôi tiếp quản Hoa Thanh sao? Đó là ý gì chứ? Tổng giám đốc Huyên không phải đang làm rất tốt hay sao?
Tôn Văn Lâm không ngốc. Hắn biết Huyên Dịch chỉ là người phát ngôn của một người khác. Trước kia hắn cũng chưa từng có ý định đi khiêu khích quyền uy của Huyên Dịch.
Hiện tại Đường Trọng chạy tới hỏi hắn vấn đề này, hắn còn tưởng mình đã làm chuyện gì cho đối phương không hài lòng rồi cơ.