Trong lúc ăn điểm tâm, hắn sẽ đọc một số cuốn tạp chí mới. Những cuốn tạp chí này có nước Pháp, có Mỹ, có Trung Hoa và những quốc gia tiêu phí những sản phẩm xa xỉ khác. Sản phẩm quảng cáo của bọn họ cũng thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí, chiếm lấy trang báo quan trọng. Đương nhiên cái này cũng đồng nghĩa với việc hàng năm bọn hắn phải chuẩn bị tiền để trả phí quảng cáo. Phí tổn cũng phải đến trăm triệu đôla.
Nhưng ai mà quan tâm chứ?
Những tạp chí này đều tập trung vào đám người cao tầng trên toàn bộ thế giới, bọn hắn sẽ không ngại bỏ mười vạn hoặc trăm vạn để mua một cái túi xách. Chỉ cần cái túi xách đó xinh đẹp, xa hoa, số lượng có hạn. Đối với bọn hắn mà nói, cái này đáng giá.
Đương nhiên hôm nay tâm trạng hắn không tốt, những thứ đẹp mắt trên những trang tạp chí kia cũng rất khó đập vào mắt.
Bịch...
Hắn ném quyển tạp chí trong tay xuống dãy bàn ăn dày, nói với trợ thủ Caird đang đứng bên cạnh:
- Kỳ quảng cáo này không đủ mới lạ, sáng tạo thêm đi. Tôi không hi vọng liên tục hai kỳ toàn nhìn thấy những thứ giống nhau. Tôi nghĩ những người tiêu thụ kia cũng không muốn. Nói cho tên Hiller mập mạp kia biết, nếu ông ta không thể làm ra những thứ khiến người ta thỏa mãn thì tôi cũng không ngại loại ông ta đâu.
Dạ.
Caird vội vàng đáp ứng, ghi chép lại mệnh lệnh của ông chủ trẻ tuổi này lại.
- Mặt khác, hợp đồng đã đến kỳ rồi, đổi người phát ngôn hiện tại đi.
- Nhưng Anniston phát ngôn 3 năm cho chúng ta, giúp tăng sản phẩm tiêu thụ lên 30%.
- 30% là đủ rồi à? Giờ những sản phẩm xa xỉ trên thị trưởng đang tăng trưởng ầm ầm kìa, tôi nghĩ chúng ta cần phải có chính sách lâu dài một chút. Còn nữa, người phát ngôn của Trung Hoa phải do tôi tự lựa chọn. Vì quốc gia đó rất quan trọng với chúng ta.
- Dạ.
Caird lại đáp ứng.
- Không có việc gì nữa. Cậu mau đi đi.
El Raffarin đuổi trợ thủ đi, không muốn ảnh hưởng đến giờ ăn điểm tâm của hắn.
- Dạ.
Caird gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
- Tâm của con đang rối loạn.
Một âm thanh bình tĩnh mà có lực truyền đến.
El Raffarin ngẩng đầu lên, thấy người cha Ole Raffarin của mình đang chạy bộ đến thì đứng dậy chào.
- Cha à, sao cha lại tới đây?
El Raffarin khẽ cười nói.
- Vừa qua ăn điểm tâm với Las tiên sinh, nghĩ muốn sang đây xem con thế nào.
Ole Raffarin đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống, nói với người hầu:
- Cho tôi một ly nước lọc.
Vì cả đời quan hệ với giới thượng tầng, Ole Raffarin tiên sinh thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi. Hơn nữa quần áo của ông ta đều là do chuyên gia thiết kế thời trang thiết kế, do người tạo hình quản lý.
Ông ta là chiêu bài của gia tộc Raffarin, thường xuyên là nhân vật bị đám chó săn chụp ảnh. Nếu hình tượng của ông ta không tốt, khó coi thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của toàn bộ nhãn hiệu.
- Las tiên sinh sức khỏe tốt chứ ạ?
- Khá tốt. Nhưng đây không phải trọng điểm để chúng ta quan tâm.
Ole Raffarin trầm giọng nói:
- El, con gặp khó khăn gì à?
- Không có.
El Raffarin lên tiếng nói.
- Không. Con có.
Ole Raffarin cố chấp nói.
- Được rồi.
El biết mình không giấu nổi cha.
- Con thích một cô gái, hơn nữa con còn đang nghĩ phải thổ lộ thế nào thì mới được cô ấy chấp nhận.
- Là cô bé Trung Hoa đó à?
- Cha biết rồi ạ?
- Ruộng lúa mạch của tôi còn bị anh cầm lấy đi tặng người ta, còn có chuyện gì là tôi không thể biết chứ?
Ole Raffarin trầm giọng nói.
- Cha, con xin lỗi.
El đứng lên rồi cúi đầu nói lời xin lỗi với cha mình.
- Không. El, còn làm vậy không có gì sai. Con làm rất đúng.
Ole nói:
- Cô bé ấy đáng để con làm thế.
- Cha cũng thích cô ấy?
- Thích.
Ole nói:
- Cha đã cho người điều tra về cô bé đó. Gia đình nó có ảnh hưởng rất lớn ở Trung Hoa, cũng nổi danh ở trên thế giới. Cha nghĩ nó xứng với con. Những thứ này con đã biết chưa?
- Đúng vậy.
El Raffarin nói:
- Con đã bảo người điều tra một ít. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
- Phương pháp làm việc này rất tốt. Nhưng mà, con của ta, có vấn đề ở đâu vậy?
Ole ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào El, lên tiếng hỏi.
Đáp án như vậy thật khó có thể mở miệng nhưng El cũng chỉ có thể bỏ qua lòng tự tôn mà thẳng thắn với cha.
- Cô ấy đã có bạn trai, là một người Trung Hoa. Hai người bọn họ hình như tình cảm rất tốt. Con đã nhìn thấy bọn họ nằm với nhau trong thánh đường Anthony.
El thấp giọng nói.
- A...
Ole khẽ gật đầu:
- El, con biết sao mẹ con lại yêu cha không? Con cũng biết đấy, lúc đấy mẹ con chính là mỹ nhân nổi tiếng nhất thành phố chúng ta.
- Không phải cha tỏ tình với mẹ sao?
- Đương nhiên.
Ole nói:
- Nhưng trước đó mẹ con còn có một tình nhân thanh mai trúc mã.
- Về sau thì sao?
El kinh ngạc hỏi. Hắn lục lại trí nhớ của mình thì thấy đây là lần đầu tiên cha hắn nói cho hắn biết chuyện tình cảm giữa cha hắn và mẹ hắn.
- Về sau?
Ole cười to:
- Chuyện sau đó con cũng biết rồi đấy. Cô ấy đã thành người phụ nữ của cha, con là con trai của cha. El, phải dùng não mà nghĩ, không phải chỉ vì nhìn thấy mà thôi.
El cúi đầu trước cha, nói:
- Xin lỗi cha, khiến cha thất vọng rồi. Con biết phải làm sao rồi.
- Ừm. Con thích nó, cha cũng cần đứa bé này.
Ole nói:
- Thị trường Trung Hoa càng ngày càng quan trọng. Nếu chúng ta có thể mượn quan hệ nhà bọn họ ở Trung Hoa thì chúng ta sẽ tiêu thụ được không thấp hơn LV và GUCCI đâu. Chúng ta chênh lệch gì so với bọn họ? Chúng ta không thiếu gì cả.
- Phải, con sẽ cố gắng.
El nói.
- Cắt đứt với những ngôi sao nữ kia đi.
Ole đứng dậy nói.
- Cha, bên ngoài không biết con có quan hệ với bọn họ.
- Cha biết không?
Ole chỉ vào người hầu đưa ly nước trắng tới, nói:
- Bọn họ có biết không? Còn những ngôi sao kia có biết không? Còn bạn bè bọn họ nữa? El, đây là một cuộc chiến tranh. Người Trung Hoa rất truyền thống. Cha không hi vọng con bé sẽ lấy những lý do văn vẻ ấy để từ chối con. Nếu con không muốn bị loại thì làm theo lời cha nói đi.
- Dạ thưa cha.
El chỉ có thể thỏa hiệp.
----------
Nghe thấy tiếng của hắn, Thu Tĩnh Văn hoàn toàn xác định người vào nhầm phòng, ôm nhầm người chính là tên Đường Trọng đang đứng trước mặt.
Nhưng Đường Trọng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cái này làm Thu Tĩnh Văn biết cũng không làm gì được.
Cô cũng không thể tình cảnh lúc đấy ra cho Thu Ý Hàn nghe. Nếu vậy thì tuy có thể ảnh hưởng xấu đến Đường Trọng nhưng bản thân mình cũng rơi vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ.
Càng làm cho cô tức giận chính là hai người kia thân mật không coi ai ra gì, căn bản không đặt người cô này vào mắt.
Đương nhiên, bản thân cô cũng tuyệt đối không cho bọn họ sống yên ổn. Khi bọn hắn đang động tình vong ngã hoặc chìm trong cảnh đẹp thì cô liền ho khan một tiếng hoặc lên tiếng cắt ngang, chắc hẳn trong lòng bọn hắn cũng không thoải mái.
Nhưng thằng nhóc kia vẫn chịu được, vẫn vui vẻ nhìn Thu Ý Hàn, vẫn lễ phép đối đãi với mình, giống như không hề tức giận chút nào.
Cuộc hẹn cổ quái này của ba người ở cung Louvre, trong khu nghệ thuật phương Đông. Nói tới lịch sử, lai lịch của những trân bảo văn vật này, cô cũng đứng ở sau lưng bọn hắn nghe. Thu Ý Hàn nghe si mê, mặt mũi đầy sùng bái nhìn Đường Trọng. Mà ngay cả Thu Tĩnh Văn cũng bị nhiễm, bị những điển cố mà Đường Trọng nói hấp dẫn tâm trí, thỉnh thoảng còn hỏi hắn vài vấn đề nữa.
Lúc cô nhận ra thì cảm thấy đôi má nóng rát đau nhức.
- Thật mất thể diện. Không phải mình rất chán ghét cậu ta sao? Sao phải hỏi cậu ta chứ?
Trong lòng cô thầm nghĩ.
- Nhưng sao thằng nhóc này lại có tri thức uyên bác như vậy chứ? Mấy tri thức chuyên môn lạnh ngắt như thế mà hắn vẫn biết rõ. Không phải là đặc biệt đọc những thứ này để tán gái chứ? Nếu đúng như vậy thì tâm cơ thằng nhóc này quá thâm trầm rồi.
Cung điện Louvre thật sự rất rất lớn, hơn nữa bọn hắn lại vừa đi vừa ngắm cảnh nên đến lúc giữa trưa mới chỉ đi được nửa vòng nghệ thuật phương đồng và chỗ văn vật cổ đại Ai Cập.
Thu Ý Hàn nói cô đói bụng, vì bực bội với cô cô nên sáng cô vẫn chưa ăn gì. Thu Tĩnh Văn cũng thấy bụng mình xì xào nên đi tìm một chỗ ăn cơm.
Đây là một tiệm cơm Tây cạnh cung điện Louvre. Ở vị trí gần cửa sổ của quán cafe có thể thấy được cái cổng lớn nguy nga đồ sộ của cung điện Louvre.
Thu Ý Hàn và cô cô ngồi trên một chiếc ghế sofa, Đường Trọng ngồi đối diện với bọn họ.
Sau khi ba người chọn món ăn và đồ uống, Thú Ý Hàn nhìn Đường Trọng, nói:
- Hôm nay đi chơi thật vui. Đường Trọng biết nhiều thứ thật đấy. Trước kia em cũng đã tới cung điện Louvre, cũng chỉ cảm thấy chúng có lịch sử lâu đời nhưng không biết chúng lại có nhiều câu chuyện như vậy. Đường Trọng, sao anh biết được thế?
- Trên máy bay có một cuốn du lịch nước Pháp. Anh không có chuyện gì nên đọc quyển sách kia thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Oa, anh thật lợi hại. Trên máy bay mà vẫn còn có thể đọc sách. Trên máy bay em chỉ muốn nghe nhạc rồi ngủ thôi.
- Vì em là con gái mà.
Đường Trọng cưng chiều nhìn cô.
Lúc hai người nói chuyện, bồi bàn nhà hàng đã dùng khay bưng cafe đi về phía bọn hắn.
Một cô gái cầm điện thoại vội vàng lách qua, bồi bàn đứng không vững nên cả người đổ về phía trước, tách cafe trên khay liền đổ về phía đầu Thu Ý Hàn.
Đường Trọng cũng không kịp nhắc nhở một tiếng. Cả người nhảy lên, hai tay duỗi ra giữ những tách cafe đang trong không trung sắp đổ vào tay.
- A...!
Mãi đến lúc này bồi bàn đang ngã trên mặt đất mới phát ra âm thanh kinh hô.
Cô gái đang giữ điện thoại nghe thấy âm thanh sau lưng thì ngốc trệ đứng ở một góc.
Cạch...
Đường Trọng đặt tách cafe trong tay lên mặt bàn. Cốc nghiêng, cả tách cafe đều đổ vào lòng bàn tay hắn.
- Đường Trọng, anh không sao chứ? Tay của anh sao rồi?
Bàn tay của hắn đỏ lên một mảng, trong lòng bàn tay bốc một luồng khói đậm đặc hương thơm.
- Tiên sinh, ngài không sao chứ?
Quản lý nhà hàng chạy chậm tới, lo lắng hỏi.
- Tôi không sao.
Đường Trọng cười nhìn Thu Ý Hàn, nói:
- Em cứ ngoan ngoãn ngồi đây đi, anh đi nhà vệ sinh một chút.
Tại bồn rửa tay trước cửa ra vào của nhà vệ sinh, Đường Trọng đặt hai cánh tay của mình vào rồi dùng nước lạnh xả đi.
- Một chiêu này thật lợi hại.
Thu Tĩnh Văn lấy cánh tay ôm ngực đứng ở đằng sau, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Đường Trọng, nói:
- Con bé cứ ngồi ở một chỗ lau nước mắt. Sợ là từ hôm nay trở đi, nó sẽ càng thêm nghe lời cậu đi.
- Tôi không muốn nhiều như vậy.
Đường Trọng khẽ nói. Hắn cúi đầu rửa tay, tẩy sạch những vết cafe còn đọng lại.
- Tôi chỉ là không muốn để cô ấy bị thương. Thật ra tôi cũng không phải tay sắt, tôi cũng thấy rất nóng.